Sau khi cha mẹ rời đi lần trước, Trịnh Minh Quý cảm thấy mặt mũi bị tổn hại, lại thêm tưởng rằng Giang Thấm Mai dùng tiền của mình đút nhét cho nhà mẹ, trong lòng vẫn luôn bực dọc.
Sau khi trở về, không đợi Giang Thấm Mai giải thích, Trịnh Minh Quý đã kiếm cớ và đánh cô ấy một trận.
Những ngày qua.
Hai người không nói chuyện, vẫn luôn chiến tranh lạnh.
"Tôi đi đây."
Giang Thấm Mai cầm lấy túi vải, bước ra ngoài cũng không thèm ngoảnh đầu lại.
"Gã nào có phúc được thấy? Không phải anh đang nhìn sao?"
Thấy Trịnh Minh Quý nhìn chằm chằm mình, con ngươi trừng trực, lòng hư vinh của cô ta cực kỳ thỏa mãn!
"Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi có thể đẹp bằng vợ anh sao?"
Triệu Minh Vinh hừ một tiếng.
Trịnh Minh Quý này.
Nhỏ hơn mình năm tuổi!
Dáng dấp cũng coi là đoan chính, miệng cũng ngọt, cũng chịu chi cho mình.
Cô ta nhớ đến người tìm đến đêm qua.
Với cả một bọc tiền 10 tệ, tâm tư lại linh lợi.
"Đương nhiên là chị đẹp rồi! Con mụ đó, mấy ngày nay còn ra mặt với tôi! Nào có ôn nhu như chị hả?"
Trịnh Minh Quý đi tới.
Cười thuận tay chạm vào mông cô ta.
Nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt như có gai.
"Nếu tôi có một người vợ như chị, nằm mơ cũng có thể cười như tỉnh!"
Lời này của Trịnh Minh Quý thực chất chỉ là lời nói cửa miệng.
Mỗi lần như vậy Triệu Minh Vinh đều cười mắng y vài câu.
Nhưng mà lần này.
Triệu Minh Vinh lại nghiêng người nhìn y, hai tay khoanh trước ngực, xoa xoa đôi môi đỏ tươi, mở miệng nói: "Minh Quý, chú nói thật hay giả đấy? Nếu tôi ly dị với người đàn ông nhà tôi, chú có cưới tôi không? Nếu chú đồng ý, chuyện chuyển sang chính thức, tôi bảo đảm có thể giúp được chú vẹn toàn!"
Trịnh Minh Quý sửng sốt.
Mắt y đột nhiên sáng lên, con ngươi nhìn thẳng!
Cổ họng y khô khốc.
Nhìn chằm chằm Triệu Minh Vinh, một lúc lâu sau mới thốt ra vài lời.
"Minh Vinh, chị đang không nói đùa đấy chứ? Không chọc tôi chơi đấy chứ?!"
"Ai có ý nghĩ đó?"
Triệu Minh Vinh nói: "Tôi không có yêu cầu nào khác, hai đứa con của chú, không được phép đi theo chú! Hai đứa con chồng, có thể ăn đến mạt!"
"Tôi cũng không dối gạt chú, lão Hoàng, cái thứ đó không có bản lĩnh, đến bệnh viện kiểm tra, căn bản không thể sinh con được."
"Nếu chú cưới tôi, tôi bảo đảm cũng sinh cho chú hai đứa bụ bẫm! Chúng ta không thiếu con trai!"
Lời này của Triệu Minh Vinh là thật lòng.
Sở dĩ cô ta phóng đãng như vậy là vì suốt bao năm qua cô ta và Hoàng Thuận Sinh không thể có con.
Năm ngoái đến bệnh viện kiểm tra.
Là do Hoàng Thuận Sinh.
Cô ta tức giận trong lòng.
Hoàng Thuận Sinh cũng hiểu, cho nên dù ở trước mặt anh ta, Triệu Minh Vinh và người đàn ông khác có liếc mắt đưa tình, anh ta cũng không dám nói nửa chữ.
Hôm qua có người tìm mình.
Cho mình một số tiền.
Nói muốn cô ta xúi giục Trịnh Minh Quý ly dị.
Số tiền đó cũng không ít!
Vừa hợp ý Triệu Minh Vinh!
Cô ta không còn trẻ.
Nếu tiếp tục không có con, thì thực sự đã quá muộn.
Trịnh Minh Quý cắn răng, quai hàm cắn thật chặt.
Ve sầu trong sân lần lượt kêu lên từng hổi, khiến người ta não lòng.
Trán y toát mồ hôi.
Triệu Minh Vinh rút khăn tay từ khóa trên ngực ra, hơi cúi người sát lại gần, vươn tay giúp Trịnh Minh Quý lau mồ hôi trên trán.
Làn gió thơm thoang thoảng, cùng với sự đụng chạm của cơ thể cô ta.
Buổi chiều nóng bức này, khiến lòng Trịnh Minh Quý lập tức bốc lên một ngọn lửa.
Mấy ngày nay Giang Thấm Mai vẫn luôn không cho mình chạm vào.
Y cũng tức giận trong lòng.
Vốn đã cảm thấy Giang Thấm Mai không xứng với mình, ấy vậy người vợ này lại còn dám tỏ thái độ với mình!
Lúc này có phụ nữ dâng tới cửa.
Gân xanh trên trán Trịnh Minh Quý nổi lên, lập tức túm lấy eo Triệu Mỹ Vinh!
Ly dị với không ly dị.
Đó đều là chuyện ngoài lề!
Bây giờ y, trút lửa trước rồi nói sau!
Thịt dâng tới cửa không ăn, đó là chuyện thằng ngốc mới làm!
…………
Hai người trực tiếp ôm nhau xà nẹo đi vào cửa.
Thậm chí không nhìn thấy, bóng người chạy vụt đi ngoài sân.
Giang Thấm Mai đang trên đường đi làm.
Từ Cục Đường sắt đến xưởng may Thanh Thanh, chỉ có một con đường duy nhất.
Nhưng lần này, đi được nửa đường, cô đã nhìn thấy Giang Châu ở phía đối diện.
"Chị hai!"
Giang Châu cười gọi.
Giang Thấm Mai sửng sốt.
"Tiểu Châu?"
Chị ta lộ ra nụ cười, nói: "Sao em lại ở đây? Trong xưởng may có chuyện gì sao?"
Giang Châu lắc đầu.
"Lần trước đến nhà chị, lúc Đoàn Đoàn Viên Viên chơi cùng Đại Phi và Tiểu Phi, thì làm rơi con châu chấu cỏ."
Giang Châu nói: "Món đồ chơi này ở Phí Thành không dễ kiếm, bọn nhỏ khóc đòi nằng nặc mấy ngày, không còn cách nào, em đi tìm thử xem."
Giang Thấm Mai sững sờ.
"Châu chấu cỏ?"
Chị ta lẩm bẩm: "Mấy nay chị quét nhà cũng không thấy con châu chấu cỏ nào nhỉ?"
Hôm đó lúc Đoàn Đoàn Viên Viên đến chơi, chị ta quả thật có nhìn thấy hai bạn nhỏ lấy ra chơi.
Nhưng mà.
Rớt lại nhà?
Sao chị ta lại thấy?
"Có phải rơi đâu đó rồi không?"
Giang Thấm Mai nghi ngờ nói: "Hai ngày nay Đại Phi và Tiểu Phi cũng không nhặt được, không lẽ nào!"
Giang Châu nghiêm túc lắc đầu.
"Nhất định là rơi ở nhà chị hai, chúng nhất quyết la hét đòi em đến tìm xem."
Hắn nói: "Chị hai, nhà chị em không quen, cùng em về tìm xem thử! Em đã nói với xưởng may bên đó rồi!"
Mặc dù Giang Thấm Mai khẳng định không có.
Nhưng nếu Giang Châu đã nói như vậy rồi.
Chị ta cũng không thể từ chối.
Hai người lập tức đi trở về.
Lúc đi tới đầu hẻm.
Đột nhiên có mấy người chạy ra.
Đi theo phía sau hai người, làm Giang Thấm Mai giật mình.