Đột nhiên hắn tiến về phía Liễu Mộng Ly, nói nhỏ vào tai cô: "Em không đau lòng nhưng anh đau lòng."
Hai má của Liễu Mộng Ly nóng bừng.
Cô liếc nhìn Giang Châu.
Rồi đưa tay huých nhẹ vào người hắn.
"Mấy đứa nhỏ vẫn ở đây..."
Giang Châu bật chế độ bá đạo.
Hắn nghiêng người, hôn lên má cô.
"Vẫn ở đó thì vẫn ở đó"
"Ta hôn vợ ta, đến lão Thiên Vương cũng không ngăn được!"
~~~
Đi ra từ cung-tiêu xã.
Ví tiền của Giang Châu bị thu hẹp lại không ít.
Xe đạp, nhãn hiệu Vĩnh Cửu Nhị Bát Đại Giang, 218 tệ; quạt điện có nhãn hiệu Lạc đà, nặng như cục sắt, 130 tệ.
Giang Châu buộc chiếc quạt điện vào phía trước chiếc xe đạp Nhị Bát Đại Giang bằng dây thừng.
Hai đứa trẻ lần lượt được bế lên đặt trên ghế sau xe đạp.
Ở thời đại này, Phí Thành vẫn còn chưa phát triển, nền kinh tế cũng không được tính là tốt lắm.
Chỉ có hai bên đường của tỉnh là có xi măng.
Nhìn xung quanh, thì hầu hết đều là nhà gỗ, hoặc đó là những tòa nhà hai tầng rất cổ.
Giang Châu đẩy xe đạp.
Trên con đường gập ghềnh.
Khung sắt của chiếc quạt điện đập khung xe phát ra tiếng kêu leng keng.
Liễu Mộng Ly sợ nó sẽ bị hỏng do va chạm.
Nên cẩn thận đưa tay ra đỡ.
Buổi chiều nóng bức.
Gió nóng thổi cuồn cuộn.
Trời như kiểu sắp mưa.
Giang Châu cười cười hô lên một tiếng, "Đoàn Đoàn Viên Viên, tăng tốc nào…!"
Hai đứa nhỏ vội cười, rồi ôm chầm lấy nhau.
"Được rồi ~"
"Giữ chặt rồi, tăng tốc nào, tăng tốc nào"
Giang Châu đẩy xe đạp nhanh hơn, cả gia đình bốn người biến mất ở cuối con đường.
…………
Ngày hôm sau.
Bầu trời vừa hừng sáng.
Liễu Mộng Ly đã làm bữa sáng và gọi Giang Châu dậy.
Ăn sáng xong, Liễu Mộng Ly mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên đến xưởng may để trợ giúp.
Một tuần sau.
Chính là lúc tốt nhất để tiêu thụ đống quần ống loe.
Bảy ngày này.
Là lúc bận rộn nhất.
Khi cô đến xưởng may, Giang Thấm Mai đang vùi đầu vào trong đống quần áo để cắt chỉ.
Trông thấy Liễu Mộng Ly mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên đi vào, cô lập tức đứng dậy vẫy tay với Liễu Mộng Ly: "Ở đây!"
Liễu Mộng Ly bước tới, mím môi cười.
"Chị hai."
Cô hô lên một tiếng.
Nhìn thấy Giang Thấm Mai, Liễu Mộng Ly cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở lúc trước.
Chỉ sợ Giang Thấm Mai nghĩ quẩn.
Lúc này nhìn thấy Giang Thấm Mai.
Trạng thái cũng không tệ.
Cô cũng thấy nhẹ nhõm.
"Đây là cây kéo."
Giang Thấm Mai nói rồi đưa cho Liễu Mộng Ly một cây kéo, nói: "Chỗ này có rất nhiều sợi chỉ thừa do cắt vải, cắt chúng đi là được!"
Cô nói.
Rồi lại liếc thoáng qua về phía Đoàn Đoàn Viên Viên.
Cô quay đầu lại, hướng về phía đống quần tối màu trong nhà kho, hô lên một tiếng: "Đại Phi, Tiểu Phi!"
Âm thanh vừa vang lên.
Liền thấy hai cái đầu đen như mực trồi lên từ đóng vải xanh đen.
Đó Là Đại Phi, Tiểu Phi.
Hôm nay là cuối tuần.
Hai đứa trẻ cũng đến để giúp đỡ.
"Mẹ!"
"Chuyện gì vậy?"
Đại Phi, Tiểu Phi chạy tới hỏi.
Giang Thấm Mai nói: "Dẫn Đoàn Đoàn Viên Viên đi chơi đi! Chỉ chơi trong sân, đừng chạy ra ngoài, hiểu không?"
Đại Phi gật đầu.
Mặc dù chỉ mới bảy tuổi.
Nhưng bộ dáng lại giống hệt ông cụ non.
Đứa nhỏ đưa Tiểu Phi cùng Đoàn Đoàn Viên Viên ra sân chơi.
Liễu Mộng Ly ngồi ở bên cạnh Giang Thấm Mai.
Cũng bắt đầu cắt các sợi chỉ thừa.
Cả hai trò chuyện rôm rả với nhau.
…………
Giang Châu bước vào xưởng may.
Tiếng máy may vang lên, ồn ào nhưng có trật tự.
Vu Tự Thanh đang giám sát công việc, vừa thấy Giang Châu đi vào, liền bước nhanh tới.
"Cháu trai lớn!"
Ông hô lên một tiếng.
Giang Châu gật đầu đi tới, nháy mắt ra hiệu cho ông.
Hai người bước ra khỏi xưởng.
"Việc này chú biết rõ chưa?"
Giang Châu hỏi.
Vu Tự Thanh mắng một tiếng.
"Biết chứ sao! Ngày hôm qua chú đi hỏi thăm, thế mà Ngô Mỹ Phương lại đã nhập viện!"
"Những tên này! Đúng là một đám tàn nhẫn! Thế mà khiến cho tay người ta trật khớp!"
Vu Tự Thanh châm một điếu thuốc.
Tiếp tục nguyền rủa: "Một lũ đáng chết!"
"Thế còn vị đại tỷ kia thì sao?"
Giang Châu nói: "Hầu tử nói cho chú biết chưa?"
Vu Tự Thanh gật đầu.
"Nói rồi."
Ông kể: "Chiều hôm qua, chú thấy người phụ nữ này đang lặng lẽ sờ sờ mấy cái quần, định mang đi nhưng không thành, chỉ cần thấy thế là biết rồi.
Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Vu Tự Thanh lộ ra vẻ lo lắng.
"Nếu không thì chúng ta trực tiếp đuổi việc được không?"
Giang Châu lắc đầu.
Hắn nheo mắt lại.
Nhìn Vu Tự Thanh cười nói: "Không cần."
Giang Châu nói.
Rồi tiến đến gần cúi người nói gì đó vào tai Tự Thanh.
Đôi mắt ông sáng lên.
Khuôn mặt bắt đầu trở nên phấn khích.
"Được! Được! Chú đi ngay!"
…………
Năm rưỡi tối.
Lúc hết ca làm việc cũng là đến giờ ăn cơm.
Các nữ công nhân lần lượt nối đuôi nhau ra về.
Chỉ có Triệu Anh Mai lấy hũ tráng men ra, ngồi cạnh máy khâu để ăn cơm.
Cô đang vội.
Trong khi ăn, cô có chút lơ đễnh.
Tất nhiên cô là người được Lưu Kỳ Long chiêu mộ đến để ăn trộm quần.
Nhưng mà.
Xưởng may Thanh Thanh này rất nghiêm ngặt, hơn nữa cô chỉ phụ trách may phần đầu tiên của quy trình.
Tổ trưởng cùng Vu Tự Thanh ngày nào cũng lượn qua lượn lại ở chỗ này.
Cô không thể làm gì cả!
Bên kia đang thúc ép cô rất gắt.
Triệu Anh Mai giờ đang gấp đến độ phát hỏa.
Bởi vậy.
Cô nghĩ ra một cách, đó là xin Vu Tự Thanh cho phép mình làm việc ở đây vào buổi tối.
Không nhất thiết phải dẫm máy may, cắt chỉ cũng được.
Vu Tự Thanh đồng ý.
Triệu Anh Mai nghĩ rằng.
Ca tối sẽ luôn lỏng lẻo hơn một chút.
Cô sẽ kiếm được một cơ hội tốt để ra tay.
Đang suy nghĩ.
Ngoài cổng đột nhiên vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện.
Triệu Anh Mai giật nảy mình.
Cô nhanh chóng dọn lại đồ rồi cẩn thận lắng nghe.
Đó là Giang Châu cùng Vu Tự Thanh.
Cô cầm cái lọ men, nhích người từng tí một rồi ngồi xổm ở cửa ra vào nhìn hai người bọn họ.
Mặt Vu Tự Thanh đỏ bừng.
Toàn thân đều là mùi rượu
Giang Châu có chút bất đắc dĩ dìu ông đi, vừa đi vừa nói: "Chú Vu, giờ chính là lúc nhà máy bận rộn nhất, sao chú vẫn còn uống rượu?
Công việc sắp sửa bắt đầu rồi. Chú đang phụ trách công việc. Say thế này thì còn làm gì được nữa?"
Vu Tự Thanh cười hắc hắc.
Ợ lên một hơi men.
"Cháu trai lớn à, không, không, không sao đâu! Chú chỉ uống một chút thôi! Đảm bảo không có chuyện gì lớn!"
Giọng nói cũng bắt đầu lè nhè.
Giang Châu thở dài.
Tựa hồ như vô tình liếc qua cánh cửa.
Triệu Anh Mai giật nảy mình.
Theo bản năng thu mình lại.
Có chút có tật giật mình.
"Đây là bản vẽ thiết kế quần ống loe của xưởng chúng ta. Đợt hàng đầu tiên phải giao trong thời gian sớm nhất, ngày mai cháu phải ra ngoài, không ở trong xưởng. Chú cầm lấy tờ giấy này, đợi ngày mai tình rượu thì cùng Hầu tử vào trong kho kiểm tra đối chiếu cẩn thận. Được không? "
Vu Tự Thanh tùy tiện cầm lấy.
Tiện tay nhét vào túi quần.
Ông cười với Giang Châu.
Rồi vỗ ngực.
"Cháu trai lớn! Cháu cứ làm việc của cháu đi! Chú nhất định sẽ làm được!"
Giang Châu gật đầu.
Sau khi nói thêm một hai câu, hắn mới rời đi.
Một lúc sau, các nữ công nhân đều lần lượt đến nhận ca làm việc.
Có lẽ Vu Tự Thanh thực sự là đã uống quá nhiều.
Ông đang dựa vào cây nhãn trong sân, dưới làn gió nhẹ thổi qua bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Ông cứ nghênh ngang mà ngủ ở đây.
Trong bóng đêm.
Tờ giấy trắng trong túi quần ông nổi bật dưới ánh trăng.
Trong kho hàng.
Triệu Anh Mai vẫn luôn nhìn về hướng Vu Tự Thanh.
Mắt nhìn thẳng!
Cô vẫn chỉ đang núp đó, nhưng đã lắng nghe được hết câu chuyện!
Trong túi quần của Vu Tự Thanh, là một tờ bản vẽ thiết kế!