Nữ công nhân cắt chỉ ở bên cạnh phát hiện Triệu Anh Mai là lạ, lập tức vươn tay, dùng cùi chỏ thúc nhẹ một cái.
"Sao vậy? Sao sắc mặt của chị cứ là lạ?"
Trong kho hàng bật đèn.
Tia sáng mờ tối.
Mặt của Triệu Anh Mai trắng bệch, mím mím môi, nắm chặt cây kéo, trên lỗ mũi thấm đầy một lớp mồ hôi.
Bị người bên cạnh thúc.
Triệu Anh Mai lại càng hoảng sợ.
Lập tức giật mình, lắp bắp trả lời.
"A? Không có, không có gì..."
Ả lắp ba lắp bắp.
Đang chuẩn bị lấp liếm cho qua.
Nhưng một ý nghĩ chợt hiện lên ở trong đầu.
"Ai! Chị thấy hơi khó chịu! Buổi tối ăn phải đồ lạnh, bụng cứ sôi nãy giờ!"
Triệu Anh Mai nói, đứng lên, quay đầu nhếch miệng cười với nữ công nhân.
"Em nè, em giúp chị nhìn cái kéo một lúc, chị đi rửa tay cái, lập tức ra ngay!"
Nữ công nhân nghe vậy, gật đầu.
"Được! Vậy chị đi đi! Em giúp chị xem!"
Triệu Anh Mai hạ quyết tâm.
Đứng dậy, phủi mông, đi ra bên ngoài.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
So với việc trộm một cái quần mang về, chẳng bằng trực tiếp trộm bản vẽ!
Trong sân.
Gió nhẹ thổi qua.
Vu Tự Thanh đổi tư thế, dựa vào dưới tàng cây, ngủ càng ngon.
Ngủ ngáy khò khò.
Cả người dựa vào thân cây khô, dưới ánh trăng, tờ giấy trong túi quần, càng lòi ra nhiều.
Sáng choang.
Khiến cho trái tìm của Triệu Anh Mai như treo ngược trên ngọn cây!
"Khụ khụ..."
Vu Tự Thanh vốn đang nhắm hai mắt ngủ, bỗng nhiên ho khan một tiếng.
Triệu Anh Mai sợ đến mức tái xanh mặt mày.
Đang chuẩn bị quay đầu chạy.
Nhưng Vu Tự Thanh lại tiếp tục đổi một tư thế, ngủ càng ngon hơn.
Mùi rượu cay nồng, kèm theo tiếng ngáy to.
Triệu Anh Mai ngừng thở.
Vừa quay đầu nhìn về phía trong xưởng.
Trong phân xưởng, tiếng máy may tách tách tách vang lên không dứt.
Trong kho hàng, tất cả mọi người đều đang tất bật chuẩn bị cho những đợt quần ống loa đầu tiên tung ra thị trường.
Không có bất kỳ ai chú ý tới mình.
Ngay bây giờ!
Triệu Anh Mai quyết tâm.
Bước nhanh tới, lướt qua thân cây, ngồi xổm người xuống, vươn tay, kéo lấy tờ giấy trắng, nhẹ nhàng dùng sức, tờ giấy kia lập tức bị rút ra khỏi túi quần của Vu Tự Thanh.
Đắc thủ!
Triệu Anh Mai kích động đến giật cả mình.
Vội vàng nhét tờ giấy trắng vào trong ống tay áo của mình.
Sau đó, đứng dậy, nhân lúc bóng đêm, vội chạy tới góc nhà.
Vào WC, đóng cửa lại, Triệu Anh Mai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ả thận trọng lấy ra tờ giấy trắng.
Mượn ánh trăng chiếu xuống từ cửa sổ.
Quan sát tổng quát.
Khửa khửa!
Đúng là nó!
Triệu Anh Mai vội cẩn thận từng li từng tí giấu tờ giấy vào trong túi nhỏ quần lót của mình.
Lại ngồi chồm hổm trong WC chốc lát, xác nhận Vu Tự Thanh không phát hiện, lúc này mới rón rén đi ra ngoài.
Khi đi qua sân, ả thấy Vu Tự Thanh còn đang ngủ.
Triệu Anh Mai lập tức thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Trở lại phân xưởng.
Nữ công nhân cùng làm việc trả kéo lại cho ả.
"Chị, chị khỏe chưa? Nếu như còn khó chịu, thì uống thuốc đi!"
Triệu Anh Mai nhếch miệng cười.
"Được rồi được rồi! Chỉ sôi bụng chút thôi! Ta mau làm việc đi!!"
Chuyện đã được giải quyết.
Ả cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Lập tức bắt tay vào làm việc.
~~~
Ngày hôm sau.
Mọi chuyện quả nhiên giống như dự đoán của Giang Châu.
Sáng sớm lúc bắt đầu làm việc, Triệu Anh Mai mất tích.
Nhờ người báo với Vu Tự Thanh.
Nói mình hai ngày nay bị bệnh, khó chịu, tạm thời không đến làm việc.
Vu Tự Thanh cầm cuốn vở, vẽ một chữ thập, sau đó quay đầu nhìn Giang Châu.
"Cháu à, cháu đoán thật chuẩn!"
Vu Tự Thanh càng thêm bội phục Giang Châu.
Ngày hôm qua mình uống say, đương nhiên là vở tuồng do Giang Châu diễn cùng chú ấy.
Bà chị ấy quả nhiên mắc câu, nhân lúc mình uống say, tới trộm bản thiết kế.
"Hiện tại cuối cùng đã lừa được!"
Vu Tự Thanh cảm khái: "Chúng ta cũng có thể dành thời gian..."
"Còn thiếu một bước cuối cùng."
Giang Châu cười lắc đầu, mở miệng nói.
"Gì? Sao lại còn thiếu một bước cuối cùng?"
Vu Tự Thanh nghi hoặc hỏi.
Giang Châu nói: "Tam Xưởng có thể một nhà độc quyền ở Phí Thành, không phải cọp giấy."
Anh đút tay vào túi quần, chậm rãi xoa xoa.
"Chú Vu, như vậy đi, đợi thêm một chút nữa, chú đánh tiếng ra ngoài, cứ nói bản thiết kế bị mất, sợ gánh trách nhiệm, chỉ có thể lén lút tìm kiếm."
Giang Châu híp mắt, mở miệng cười: "Tốt nhất chú đến đi nhà của Triệu Anh Mai gia tìm một chuyến, như vậy độ tin cậy càng cao."
Vu Tự Thanh càng nghe con mắt càng sáng.
"Được!"
Chú kích động xoa xoa đôi bàn tay: "Vậy chạng vạng sau khi chấm công xong chú sẽ đi!"
Đó là thời điểm lý tưởng!
~~~
Chạng vạng.
6 giờ tối.
Chấm công xong, Vu Tự Thanh đi thẳng đến huyện Đào Hoa.
Triệu Anh Mai đang chuẩn bị nhân bóng đêm đi tới Tam Xưởng đưa bản vẽ thiết kế.
Từ xa nhìn thấy Vu Tự Thanh vẻ mặt lo lắng đi về phía nhà mình.
Ả cực kỳ hoảng sợ, vội quay đầu chạy về nhà.
Vu Tự Thanh nhanh chóng bước qua cổng.
"Chị ơi! Chị Triệu có nhà không?"
Triệu Anh Mai vội nháy mắt với chồng mình.
Ông chồng bèn tươi cười, vội bước ra ngoài, nói với Vu Tự Thanh: "Chú là ai? Tìm vợ anh làm gì?"
"Ai! Em đến từ xưởng may Thanh Thanh!"
Vu Tự Thanh trông rất lo lắng, nói: "Em tìm chị Triệu, chị ấy có ở nhà hay không? Em có việc gấp muốn hỏi nàng!"
Trong phòng.
Triệu Anh Mai nằm ở trên giường, đang đắp chăn, nhanh chóng cúi đầu, rồi hét lên với bên ngoài.
"Là xưởng trưởng Vu sao? Tìm chị có chuyện gì?"
Giọng của Triệu Anh Mai nghe cực kỳ yếu ớt: "Lão Miêu, để cho xưởng trưởng vào đi!"
Vu Tự Thanh đi tới.
Chỉ thấy tia sáng trong phòng mờ mờ.
Triệu Anh Mai nằm ở trên giường, cả người dường như vô cùng khó chịu.
Mí mắt của Vu Tự Thanh giật mạnh.
Chú thở dài, xoa xoa đôi bàn tay, nhỏ giọng nói: "Chị Triệu, em cũng không có chuyện gì lớn, chỉ có một việc, muốn hỏi chị."
"Ngày hôm qua em uống say, ngủ ở trong sân, chị có nhìn thấy một tờ bản vẽ rơi ở trong sân không?"
"Đây chính là đồ của ông chủ đưa cho em, rất quan trọng, mất thì coi như tiêu..."
Vu Tự Thanh trông rất buồn vã.
"Là tờ giấy to cỡ như vầy, giấy gấp mấy lần, để ở trong túi của em."
"Lúc tỉnh ngủ đã không thấy tăm hơi? Lẽ nào bị trộm rồi sao!?"
Triệu Anh Mai nghe mà kinh hồn táng đảm.
May mắn trong phòng khá tối.
Nhìn không rõ sự sợ hãi trên khuôn mặt của ả.
"Cái đó... không chừng là bị mấy bà thu rác lấy rồi!"
Triệu Anh Mai cười khan.
"Tối hôm qua khi chị về nhà, còn nhìn thấy trong ngõ trước cổng xưởng có hai bà cụ đang nhặt ve chai! Xưởng trưởng Vu, em đi hỏi họ thử xem, không chừng là bọn họ nhặt."
Vu Tự Thanh thấy giọng điệu này của ả ta.
Chú nghĩ thế cũng đủ rồi.
Lập tức thở dài.
Sau một vài câu nói đơn giản, đứng dậy từ biệt: "Ai, vì chuyện này, em cơm tối cũng chưa ăn! Thật khiến người ta sốt ruột quá đi!"
"Em đi tìm bà cụ kia hỏi đã, chị tĩnh thân thể cho tốt, xưởng may Thanh Thanh chúng ta chờ chị trở về làm việc lại!"