Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 220: Lần đầu tiên, cô chủ động hôn mình



Diêu Quyên thở dài: "Em ấy tới nhà chúng ta, theo em, đã chịu không ít vất vả, chị nghĩ em ấy rất quan tâm những bức thư đó, nếu như em không có việc gì lớn, thì nên bớt thời giờ trở về một ngày, giúp cô ấy tìm thư, nhớ tìm cho kỹ, nếu không... em ấy sẽ nghĩ mãi, cả cơm cũng ăn không vô."

Giang Châu cảm thấy ấm áp.

"Chị dâu, em biết rồi."

Trên thực tế, hắn cũng đang có ý đó.

"Em đừng đưa Đoàn Đoàn Viên Viên về, hai cháu còn nhỏ, trên đường chạy tới chạy lui phiền phức, sẽ làm lỡ chuyện, chị và anh của em giờ ở đây, hai cháu cứ giao cho chị trông coi, bảo đảm nuôi trắng mập cho em!"

Giang Châu lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Dạ được! Vậy cám ơn chị dâu!"

Hắn không phải là người do dự không quyết.

Lúc này cách thời gian dự tính xuất xưởng còn hai ngày.

Hắn mang theo Liễu Mộng Ly trở về một chuyến, xong việc lên lại ngay, chắc chắn về kịp.

Vì vậy Giang Châu vào nhà, thương lượng với Mộng Ly một lúc.

Hai vợ chồng, xế chiều hôm đó vội đón xe trở về huyện Khánh An.

~~~

Đến nơi thì vừa hay đến giờ ăn cơm chiều.

Giang Phúc Quốc bưng bát ăn cơm, ngồi chồm hổm ở cửa, nhìn Giang Châu cùng Mộng Ly trở về, lập tức sửng sốt.

"Chuyện gì vậy? Anh của con buổi sáng mới đi, buổi chiều con lại về?"

Giang Phúc Quốc nói, đứng dậy, quay đầu gọi vào trong nhà một tiếng.

"Con trai út của bà đã trở về!"

Tề Ái Phân vội chạy ra.

Hai tay xoa xoa trên tạp dề.

"Ai nha! Tiểu Châu đã về rồi?"

Tề Ái Phân có chút kích động, nhìn Liễu Mộng Ly: "Chắc chưa ăn gì đúng không!? Đi cả đoạn đường dài, bụng chắc chắn rất đói! Mẹ mang đồ ăn ra cho hai con nha!"

Giang Châu nghe vậy.

Lúc này mới chú ý tới, Giang Phúc Quốc đang bưng một chén cháo trắng.

Đũa đang gắp miếng dưa muối.

"Nhìn gì mà nhìn?"

Giang Phúc Quốc rụt bát lại: "Ba ngày nào cũng ăn thịt, bụng toàn dầu mỡ, uống chút cháo không được à? Cái này của ba gọi là dưỡng sinh! Hiểu hay không?"

Giang Châu: "..."

Lão già này.

Kiếm được tiền.

Lại tiếc tiêu tiền.

Hắn thở dài.

Không nói gì nữa.

Kéo Liễu Mộng Ly đi tới.

Liễu Mộng Ly nói: "Mẹ, để con giúp mẹ."

Cô nói, đi hỗ trợ nhóm lửa.

Giang Châu ngồi ở trong sân, quay đầu nhìn về phía phòng của mình.

"Ba, anh bảo đồ lấy được từ trong nhà của thanh niên trí thức từ, toàn bộ đều để trong phòng của con, đúng không ạ?"

Giang Phúc Quốc húp cháo.

Chíp chíp.

"Thật không biết muốn lấy đồng nát này về có ích gì!"

Giang Phúc Quốc hầm hừ: "Dùng để chụm lửa không tốt sao? Đốt một cái, cháy rất đỏ đấy!"

Giang Châu cạn lời chỉ biết cười cười.

"Con đi xem xem!"

Hắn nói, đứng dậy đi vào phòng.

Trong phòng có chút tia sáng.

Có thể thấy ở trong góc phòng mình, chất đầy sách vở hỗn tạp.

Giang Châu ngồi xổm xuống.

Sửa sang lại từng quyển đem sách vở.

Rũ rũ từng quyển sách, chỉ sợ thư bị kẹp ở bên trong.

Quyết định của Giang Châu quả nhiên chính xác.

Những bức thư đa phần được các thanh niên trí thức thận trọng kẹp trong sách.

Vừa rũ sách, lập tức giống như hoa tuyết rơi xuống.

Rũ xong hết.

Trên mặt đất chất đống một đống thư.

- Két két ~

Cửa bị đẩy ra.

Liễu Mộng Ly đi tới: "Giang Châu, mì chín rồi..."

Lời nói của cô mắc kẹt trong cổ họng.

Giang Châu đang dọn dẹp, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô.

"Vợ?"

Hắn cười nói.

Tiện tay lau mồ hôi.

Buổi tối mùa hè oi bức, chồng ngồi chồm hổm dưới đất, là vì giúp mình tìm thư.

Toàn thân ướt đẫm.

Trái tim của Liễu Mộng Ly bỗng nhiên như bị ai đó bóp nhẹ.

Cô đi tới.

Ngồi xổm xuống trước mặt của Giang Châu, vươn tay, lấy ra khăn tay, dịu dàng giúp hắn lau mồ hôi chảy trên trán.

Ánh mắt của cô dịu dàng, khóe môi đầy ý cười.

"Ăn mì trước đi."

Liễu Mộng Ly nói: "Ăn xong em và anh cùng tìm."

Giang Châu vốn muốn tìm xong hẵng ăn.

Nhưng Liễu Mộng Ly cứ nằn nì, hắn nghĩ nghĩ, vẫn chiều vợ đứng lên.

"Được!"

Hắn cười.

Đứng dậy, kéo Liễu Mộng Ly ra ngoài: "Vậy ăn xong rồi về tìm tiếp!"

Giang Châu chưa đi được hai bước.

Phía sau, Liễu Mộng Ly bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo tay hắn lại.

Giang Châu nghi hoặc xoay người: "Vợ, làm sao..."

Nhưng lúc này đây.

Hắn lời còn chưa dứt, trước mắt bỗng nhiên có một cái bóng lao tới.

Là Liễu Mộng Ly.

Cô nhón chân lên.

Ngửa đầu hướng về phía mình, lại gần, hôn lên môi của Giang Châu.

Đôi môi mềm mại.

Cô nắm lấy cánh tay của chồng, lòng bàn tay rịn ướt mồ hồi.

Đôi môi dầy ẩm ướt.

Giang Châu ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên, hắn lộ vẻ kinh ngạc.

Đối với Liễu Mộng Ly mà nói.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn mình...

"Giang Châu."

Liễu Mộng Ly hít sâu một hơi, vành tai đỏ lên.

Cô khẩn trương, lại nghiêm túc đưa hai tay ra, vòng qua hông của chồng, ôm lấy chồng.

"Anh yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh và Đoàn Đoàn Viên Viên."

Giang Châu chợt nở nụ cười.

Hắn thở dài.

"Ừm."

Lồng ngực thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cằm nhẹ nhàng chà nhẹ ở trên đầu của cô.

"Anh cũng sẽ không."

Đời trước.

Hắn cảm nhận được tư vị tách xa.

Cả đời, bị sự cô độc, tiếc hận bao phủ.

Đời này.

Đối với Giang Châu mà nói, bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, cũng không thể lại để cho hắn phải rời xa.

~~~

Vào đêm.

Mãi cho đến sau nửa đêm, hai người cuối cùng mới kiểm kê xong xuôi đống thư lớn này.

Nhưng đáng tiếc là trong cả đống thư, chỉ tìm được hai phong thư gởi cho Liễu Mộng Ly.

Thời kì phân biệt là ở nửa năm trước cùng một năm trước.

Đều do Hạ Chiêu Thiến gửi tới.

Thư bên trong đều là việc vặt, song cũng đủ để nhìn thấy sự mong nhớ của một người mẹ đối với con gái.

Mắc bệnh, ăn, uống thuốc, dây thường xuân xanh biếc xinh đẹp ngoài cửa sổ.

Từng việc từng việc một, khiến cho khoé mắt của Liễu Mộng Ly đỏ hoe mấy lần.

Mà tin tức quan nhất chính là Hạ Chiêu Thiến nói tới một điểm.

"Con gái ngoan, mẹ mỗi tháng đều gửi cho con một bức thư, mặc dù con không trở về, em vẫn luôn mong ngóng con có thể nhận được thư của mẹ, con chỉ cần biết rằng, mẹ vẫn mong nhớ con."

Một tháng một bức.

Điều này cũng tức là số thư từ bị mất tích, không chỉ mấy bức này.

"Vợ."

Giang Châu trầm mặc khoảng khắc, mở miệng nói: "Trước đây em xuống nông thôn, là một mình xuống sao?"

Liễu Mộng Ly nhíu mày.

Cô gật đầu.

Tới từ Thành phố Thượng Hải, thì chỉ có mình cô.

Cô dường như hiểu ý của Giang Châu.

"Ý của anh là thanh niên trí thức đi cũng em lén giếm thư của em?"

Giang Châu gật đầu.

"Trước đây người biết chữ trong thôn không nhiều, mỗi lần người đưa thư từ huyện thành Khánh An đi về thôn Lý Thất chúng ta, đều chỉ định thanh niên trí thức đi lấy, sau đó dựa theo địa chỉ trong thư tín để phân loại, đưa đến từng hộ gia đình."

Hắn nghĩ tới nghĩ lui.

Có thể gian lận, chỉ có người này.

Đáng tiếc là Giang Châu cũng không biết mấy về số thanh niên trí thức trước đây xuống nông thôn.

Nhà mình cũng không hề nhận được thư.

Vậy nên hắn không biết là người nào đưa thư!

Liễu Mộng Ly cúi đầu.

Đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.

Một lúc sau, cô vẫn lắc đầu.

"Em đều không quen bọn họ."

Liễu Mộng Ly nói: "Thanh niên trí thức tới từ thành phố Thượng Hải tới, cũng chỉ có một mình em, em thực sự không nghĩ ra được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.