Thân thể vốn đã cứng ngắc nãy giờ của Giang Thấm Mai cuối cùng cũng thả lỏng.
Giang Minh không nói gì.
Anh vỗ vỗ vào vai cô, chân mày nhíu lại thật sâu.
"Sao em không gọi anh?"
Giang Minh nói: "Tên khốn đó, lần sau anh mà gặp lại hắn thì gặp một lần đánh một lần!"
Hai mắt Giang Thấm Mai đỏ hoe.
Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Rồi ngẩng đầu, nhìn Giang Minh, muốn nói gì đó, nhưng lại mắc kẹt trong cổ họng, không thốt ra được một chữ nào.
Thật lâu sau cô mới nghẹn ngào kêu lên: "Anh cả..."
Giang Minh thở dài.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô một lần nữa.
"Đừng lo lắng, đừng sợ gì cả. Nếu trời mà sập xuống, vẫn còn anh và em út chống lên hộ em."
Giang Thấm Mai gật đầu, khóc nức nở.
Kiếp này của cô.
Cuối cùng cũng được khổ tận cam lai.
…………
Xưởng may số 3.
Sau khi Trần Đông Nhĩ trở lại, ông lập tức hạ tử lệnh.
Các công nhân của xưởng máy số 3 được lệnh phải gấp rút làm việc qua đêm, nhất định trong đêm nay phải phỏng chế xong chiếc quần ống loe kia.
Hơn nữa…
Để phân biệt với quần ống loa của Giang Châu.
Ông đã ba chiếc cúc ở hai bên quần thành năm chiếc.
Chi phí tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà….
Vào lúc này với Trần Đông Nhĩ mà nói. rõ ràng là ông ta đã mất bình tĩnh.
2 giờ tối.
Lô quần đầu tiên cuối cùng đã được sản xuất ra.
Vì đang dùng chiếc quần nguyên bản từ xưởng may Thanh Thanh làm mẫu, Trần Đông Nhĩ cuối cùng cũng thấy an tâm rồi đặt sản xuất hàng loạt.
Sáng hôm sau.
8 giờ.
Lô hàng đầu tiên trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi cổng xưởng may số 3.
"Chín tệ! Chín tệ! Kiểu mới nhất, quần loe năm cúc, chín tệ một cái! Các vị đồng chí, đều do xưởng may số ba sản xuất. Nếu không hài lòng có thể trả lại!"
Loa phóng thanh phát lên chói tai.
Đoàn người đổ vào cửa hàng bách hóa từ sáng sớm đều bị choáng váng.
"Bao nhiêu? Quần ống loe từ nhà máy số ba có giá chín nhân dân tệ sao? Rẻ hơn tận một nhân dân tệ! Đây chính là rẻ hơn một cân thịt lợn trắng đấy!"
"Chúng ta đi xem thử đi! Ta nghe nói là đồ mới, mặc thử một chút, dù sao mặc thử thấy không tốt thì chỉ cần không mua là được!"
"Đúng vậy! Loại áo sơ mi georgette của nhà máy số ba lần trước vẫn rất đẹp. Nếu chiếc quần ống loe này vẫn tốt, thì mua một cái rồi phối cùng cho đủ bộ!"
~~~
Ngay sau đó.
Một nhóm người đồng loạt quay đầu, lao đến cửa hàng của xí nghiệp số 3.
"Này! Cái quần này có năm cái cúc này! Trông sáng sủa hơn!"
"Mặc vào cũng không thua kém quần của xưởng may Thanh Thanh bao nhiêu! Thậm chí còn rẻ hơn 1 tệ nha!"
"Mua cái này thôi! Phong cách trông sành điệu đấy! Chất quá!"
Người người nhốn nháo.
Tràng diện người mua kẻ bán đầy hứng khởi, chỉ qua một đêm đã trở lại.
Bên này.
Sắc mặt Vu Tự Thanh tái nhợt.
Ông mím môi nhìn chằm chằm về phía đối diện, trái tim trong phút chốc chìm xuống đáy.
Đây chính là cuộc chiến giá cả.
Điều mà ông lo lắng nhất đã xảy ra.
"Giang Minh, cháu ở đây trông hàng, chú trở về tìm Giang Châu!"
Vu Tự Thanh nói.
Rồi lập tức quay đầu chạy đi.
Trên đường đi, mặt trời chói chang đang chiếu vào ông.
Nhưng chân tay ông vẫn lạnh ngắt.
Làm thế nào để Nhà máy may Thanh Thanh có thể sống sót trong cuộc chiến giá cả được?
Trần Đông Nhĩ đã kinh doanh quần áo ở Phí Thành nhiều năm như vậy.
Tiền vốn rất là hùng hậu.
Nếu ông ta thực sự muốn chiếm thị trường, Xưởng may Thanh Thanh của bọn họ chỉ có thể trầm luân như trước.
Lần trước là ông.
Mà lần này...
Đến phiên Giang Châu.
Lúc này.
Trong sân.
Giang Châu đang rút chiếc khăn ấm ra, gấp lại, đặt lên trán Viên Viên.
Đứa nhỏ đêm qua thích mát, ngủ không ấp chăn bông, bị quạt điện thổi vào khiến cảm lạnh.
Sáng sớm thì lên cơn sốt.
Lúc này, tiểu bảo bối đang tựa vào ngực của Giang Châu, nó ốm đến mức không nói được lời nào.
Đoàn Đoàn cũng chảy nước mũi, nằm trên đùi Liễu Mộng Ly, hai mắt chớp chớp, nước mắt lăn dài trên má.
Luôn có một cảm ứng kỳ lạ giữa các cặp song sinh.
Kể cả ốm đau.
"Đầu đau, đầu đau quá..."
Viên Viên khịt mũi nói.
Nó ngẩng đầu nhìn Giang Châu, nước mắt rưng rưng.
Giang Châu đau lòng sờ sờ đầu tiểu bảo bối, rồi lại cúi xuống, lấy mặt mình dán vào mặt tiểu bảo bối.
"Vẫn còn nóng."
Hắn cau mày, quay đầu nhìn Liễu Mộng Ly.
"Vợ à, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đến phòng khám!"
Liễu Mộng Ly lập tức gật đầu.
Cô ôm Đoàn Đoàn qua, đặt ở bên cạnh Giang Châu, rồi đi vào nhà chọn hai bộ quần áo đơn giản, rồi cầm tiền bỏ vào túi vải.
Thu thập xong.
Cả gia đình bốn người chuẩn bị ra ngoài thì gặp Vu Tự Thanh.
"Cháu trai lớn!"
Vu Tự Thanh bước nhanh tới, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng lo lắng, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện!"
Giang Châu dường như đã biết chuyện gì đã xảy ra.
"Cháu biết."
Hắn gật đầu, bế tiểu bảo bối trên tay.
"Trần Đông Nhĩ, giá giảm bao nhiêu? Một hay hai tệ?"
Vu Tự Thanh sững sờ.
Ông vội vàng nói: "Ông ta bán một cái quần ống loe với giá chín tệ, ít hơn chúng ta một tệ!"
Ông nói.
Rồi cắn răng nghiến lợi sau đó văng tục.
"Thật không biết xấu hổ!"
Ở thời đại này.
Mọi người vẫn tiêu đến từng xu.
Thế mà lần giảm giá của tên kia đến tận 1 tệ!
Đây đơn giản chính là ép mọi người vào ngõ cụt!
Giang Châu mỉm cười liếc nhìn Vu Tự Thanh.
Thần sắc có chút vi diệu.
"Chú Vu, chú đã tính toán qua chi phí để làm một cái quần của Trần Đông Nhĩ chưa?"
Giang Châu đột nhiên nói một câu.
Khiến cho Vu Tự Thanh sững sờ.
"Chi…chi phí?"
Ông vô thức lặp lại.
Chợt
Giây tiếp theo.
Dường như có điều gì đó đã hiện ra trong đầu ông!
Vu Tự Thanh bỗng nhiên trừng lớn mắt nhìn Giang Châu.
Ông định mở miệng, nhưng chưa kịp lên tiếng, Giang Châu đã quay đầu về phía ông.
"Đừng lo lắng, giờ chú đi đổi lại giá đi, tám tệ."
Giang Châu cười nói: "Cháu đưa Đoàn Đoàn Viên Viên đi khám bệnh trước, chốc nữa về thì chúng ta họp lại chỉnh lý lại giá sau."
Nói xong.
Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly bế Đoàn Đoàn Viên Viên đến phòng khám.
Trong con ngõ nhỏ.
Vu Tự Thanh lập tức tính toán.
Trần Đông Nhĩ làm quần ống loe với chất vải giống hệt bọn họ.
Nhưng mà.
Loại vải bố này được mua từ thành phố lân cận cùng với mấy thành phố cấp tỉnh nữa.
Mặc dù loại vải này ở các thành phố cấp tỉnh tuy không hút khách, nhưng chắc chắn sẽ không được gọi là ế hàng!
Điều đó có nghĩa là.
Nếu tính trung bình ra, một thước vải sẽ có giá là 1 tệ 2 hào, thậm chí cho dù lấy hàng nhiều thì sẽ vẫn có giá là 1 tệ!
Còn xưởng may Thanh Thanh của bọn họ.
Giá của một thước vải chỉ có 3 hào!
Hơn nữa Trần Đông Nhĩ còn tăng số lượng nút.
Việc đẩy nhanh tiến độ cũng làm cho chi phí nhân công tăng mạnh.
Vài phút sau.
Vu Tự Thanh đã cười ngoác đến tận mang tai.
"8 tệ!"
Ông xoa hai tay vào nhau, phấn khích thốt lên: "Mẹ nhà nó chứ, chi phí cho một cái quần của Trần Đông Nhĩ phải đến tận 8 tệ!"
Còn Xưởng may Thanh Thanh của họ, giá một chiếc quần ống loe chỉ có 2 tệ 5 hào!
Điều đó có nghĩa là.
Dựa theo giá cả của Giang Châu vừa định ra là 8 tệ.
Trần Đông Nhĩ đã rơi vào tình huống vô cùng khó xử.
Nếu chỉ bán 8 tệ, ông ta sẽ không thể có lãi, hơn nữa nếu cào bằng giá với xưởng may Thanh Thanh thì sẽ không có lợi trong cuộc chiến giá cả.