Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 305: Gài bẫy



Một cái bàn, bốn cái ghế, vừa đủ một bộ.

Giang Châu cũng cực kỳ dứt khoát, đưa tiền tặng thêm cả thuốc lá khiến đối phương vừa lòng thỏa ý, ngay ở trước mặt Trịnh Trung Quang khen đứa nhỏ này là một nam nhân.

Hai ngày nay Giang Châu cũng không nhàn rỗi.

Sáng nào hắn cũng cầm máy ghi âm và đồng hồ điện tử từ tứ hợp viện đến Đại học Bắc Kinh để bán.

Đường lớn, sân bóng rổ, lối vào của các tòa nhà dạy học… chỗ nào hắn cũng chạy qua một vòng.

Chỉ tầm 2-3 ngày sau.

Hắn đã kiếm được hơn 2.000 tệ.

Lúc này mặt tiền của căn nhà kho đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau khi lưu lại tin tức và địa chỉ, thì hắn mới hoàn toàn yên tâm.

Mà trong ba ngày này.

Chu Khải Văn đã mất hồn mất vía.

Trên thực tế, mỗi khi Giang Châu dựng quầy bán đồ, y đều đứng từ xa quan sát.

Càng nhìn càng thấy sốc.

Lúc trước khi ở thôn Lý Thất, y cũng không để ý lắm đến Giang Châu.

Chỉ biết đó là một tên lưu manh lang thang khắp nơi.

Nhưng mà chỉ một năm ngắn ngủi không gặp, tại sao lại có thể hoàn toàn thay đổi thành người khác được như vậy chứ?

Vừa hào phóng lại có tài ăn nói, lúc làm ăn không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Khi làm ăn không thể tránh khỏi một vài xích mích với mọi người, nhất là bộ phận an ninh của trường, ông già kia cực kỳ nghiêm khắc, không hiểu tại sao lại không đánh cho Giang Châu một trận?

Thậm chí y cũng không thể nhận ra được bản thân nữa.

Tâm thần Chu Khải Văn trở lên bất ổn, mất hồn mất vía.

Ngay cả ấm đun nước trong phòng ngủ cũng đá vỡ hai cái.

Giữa trưa.

Sau khi mua cơm về xong, Lý Quốc Đống cùng Vương Thông đang hai cái lọ men ra chuẩn bị ăn cơm.

Đột nhiên lại thấy Chu Khải Văn từ giường tầng trên bước xuống.

Lý Quốc Đống hơi sững sờ rồi lập tức kêu to: "Chờ một chút! Chậu rửa mặt của ta vẫn còn ở dưới!"

Kí túc xá chật chội.

Đồ vật đều là xếp san sát nhau.

Hai ngày nay trạng thái của Chu Khải Văn hiển nhiên là đang không ổn, Lý Quốc Đống sợ y giẫm vào chậu rửa mặt, thế nên nhanh chóng đặt bình men trong tay xuống, chuẩn bị cất chậu rửa mặt đi.

Nhưng, giờ Chu Khải Văn nào có thể nghe thấy thứ gì?

Y đang ba chân bốn cẳng leo xuống dưới, thế rồi đạp thẳng vào chậu rửa mặt của Lý Quốc Đống.

"Bang..."

Một âm thanh giòn giã vang lên.

Cái chậu rửa mặt bị y giẫm móp một góc.

"Cái thứ gì vậy?"

Chu Khải Văn cau mày, vô thức đá văng cái chậu dưới chân mình ra xa khiến nó kêu lên leng kheng.

Mí mắt Lý Quốc Đống nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng chạy tới cầm bồn rửa mặt lên, thấy phần tráng men ở trên chỗ lõm đã bị vỡ, lập tức cảm thấy cực kỳ đau lòng!

Đây là cái chậu rửa duy nhất của anh!

"Chu Khải Văn, mày quá đáng rồi đấy!"

Anh giận đến mức mặt mũi đỏ phừng phừng, nhất thời chỉ nói được một câu này.

Chu Khải Văn lúc này vốn đang cáu kỉnh.

Y trừng mắt nhìn Lý Quốc Đống mắng: "Quá đáng cái gì? Chính mày không có mắt đặt cái chậu rửa mặt dưới này, liên quan gì đến tao?

"Mà chẳng phải chỉ là một cái chậu rửa mặt nát thôi sao? Lý Quốc Đống, mày tự xem lại bản thân đi, cái chậu rửa mặt của mày đã mang đi sửa bao nhiêu lần rồi?

Nếu không bị tao đạp nát thì cũng bị mày dùng đến nát mà thôi!

Mày vừa nghèo chí vừa ngắn, có thể có bao nhiêu tiền đồ chứ!"

Lý Quốc Đống nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Vương Công cau mày đứng lên nói: "" Chu Khải Văn, cậu quá đáng rồi đấy! Nhất định phải xin lỗi Quốc Đống ngay!"

"Ai thèm xin lỗi con quỷ nghèo này?"

Chu Khải Văn hừ một tiếng, rồi cầm lấy máy ghi âm trên bàn, sải bước ra ngoài.

Trong phòng ngủ, Vương Thông lập tức an ủi Lý Quốc Đống.

Lý Quốc Đống đang cầm cái chậu rửa mặt, sắc mặt không biết từ lúc nào mà đã trở lại bình tĩnh.

Anh lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi không sao."

~~~

Ngày hôm sau.

Trần Khánh trở lại ký túc xá.

Anh cầm trong tay hai chiếc đồng hồ điện tử, đặt lên bàn, nhìn thoáng qua thì thấy Chu Khải Văn đang ăn cơm.

"Chu Khải Văn, cậu có biết ông chủ bán máy ghi âm bên ngoài trường học không?"

Trần Khánh cởi áo khoác rồi nói: "Anh ấy cũng là người huyện Khánh An, ở cùng quê với cậu!"

Sắc mặt Chu Khải Văn bỗng trở nên xấu đi.

Y ẩn giấu mấy ngày qua, nhưng cuối cùng cũng không ẩn dấu được.

Thấy y do dự, Trần Khánh nghi ngờ hỏi: "Hai người thực sự quen nhau sao? Có chuyện gì vậy? Hai người có gì đụng chạm à?"

Chu Khải Văn đành phải gật đầu.

"Trước đây lúc tôi xuống nông thôn, đã từng có mâu thuẫn với hắn."

Chu Khải Văn nói: "Đừng nhìn bộ dáng dạng chó hình người bây giờ của hắn. Lúc trước ở nông thôn, hắn là một tên lưu manh nổi tiếng đấy!"

Trần Khánh sững sờ, có vẻ rất ngạc nhiên.

"Còn có chuyện này nữa sao?"

Chu Khải Văn lập tức thề thốt.

"Tuyệt đối là vậy! Tôi có thể lừa dối anh sao?"

"Lúc đó tôi đã nghĩ kế giúp người ta dạy dỗ hắn, đoán chừng giờ hắn đã mang thù với tôi, không chừng giờ đang nghĩ cách trả thù tôi đấy!"

Chu Khải Văn cau mày tỏ vẻ buồn bã.

Trần Khánh nghe xong lập tức bật cười.

"Trả thù anh? Hắn chỉ là một người bán hàng, làm thế nào có thể trả thù cậu được chứ? Cậu là sinh viên đại học! Thậm chí còn là sinh viên đại học của Đại học Bắc Kinh chúng ta, chẳng lẽ hắn còn có thể trực tiếp đánh giết cậu sao?"

Chu Khải Văn à, lá gan của cậu còn bé hơn cả một con chuột đấy! Khiến cho người ta chê cười rồi! "

Chu Khải Văn sững sờ..

Lúc này, y chỉ cảm thấy trong đầu dường như có cái gì đó được khai mở, "ong" một cái!

Đúng rồi!

Tại sao mình lại phải sợ hãi trốn tránh chứ?

Cứ coi như mình đã là những việc kia thật, nhưng thế thì sao chứ?

Bây giờ mình đang ở Bắc Kinh, chuyện trước kia là chuyện cũ rồi, cho dù có Giang Châu nghi ngờ thì có thể làm gì mình chứ?

Bây giờ mình đã là sinh viên, đường đường chính chính vào đại học, thậm chí còn là sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh!

Chu Khải Văn lập tức thẳng lưng ưỡn ngực.

Càng nghĩ lại càng thấy đúng!

Y vừa định nói.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Đó là Vương Thông cùng Lý Quốc Đống trở về.

Trong tay Lý Quốc Đống còn cầm một cái chậu tráng men được trang trí bằng những bông hoa đỏ, là kiểu thường thấy nhất.

Nhìn thấy Chu Khải Văn, mắt Lý Quốc Đống tối sầm lại.

Anh dừng lại rồi quay người bước về phía Chu Khải Văn.

Lúc này tâm trạng của Chu Khải Văn đang rất tốt, tưởng rằng Lý Quốc Đống đến đây để mắng y về việc làm vỡ bồn rửa mặt.

Y liền đứng dậy định lên tiếng, nhưng Lý Quốc Đống đã nói trước y.

"Chu Khải Văn, việc này không trách cậu được, là do tôi cất chậu rửa mặt không kỹ."

Lý Quốc Đống nói tiếp: "Chúng ta đều là bạn học, sau này chúng ta đều sẽ góp phần kiến thiết đất nước, cũng không nên vì chuyện này mà mất lòng nhau."

Chu Khải Văn nhíu mày.

Chuyện gì đây.

Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?

Cái đầu gỗ của tên kia được khai khiếu sao?

Cơ mà tâm tình của y đang tốt, thế nên liền xua tay nói: "Tôi cũng không so đo với anh, đừng lo lắng về chuyện này."

Lý Quốc Đống không nói gi thêm.

Anh lại nhìn về phía đồng hồ điện tử trên bàn, ánh mắt hơi ngưng lại.

"Đây là đồng hồ điện tử sao? Trần Khánh, anh mua à?"

Trần Khánh gật đầu.

"Đúng vậy, mưa ở cửa hàng đồ điện trước cổng trường, vẫn là ông chủ trẻ tuổi kia.

Người này cũng không tệ. Mua hai cái là khuyến mãi cho tận năm tệ, biết cách kinh doanh!"

Lý Quốc Đống gật gật đầu.

Anh cầm cái đồng hồ điện tử lên, quan sát một lúc, chợt trầm ngâm nói: "Ông chủ trẻ tuổi kia cũng lớn mật thật. Hai ngày trước tôi có đọc báo thấy nói rằng có một doanh nhân tự do ở phía bắc Bắc Kinh, bán đồ điện mà không xin phép, cho dù kiếm được nhiều tiền nhưng cũng phải vào tù.

Thiết bị điện tử này là sản phẩm do nhà nước quản lý. Nếu không có thủ tục và giấy phép kinh doanh tương ứng thì không thể buôn bán tự do được.

Nếu mà buôn bán số lượng lớn là bị ăn kẹo đồng đấy."

Lý Quốc Đống nói xong liền đặt cái đồng hồ điện tử về chỗ cũ rồi đi về phía giường mình, ngồi xuống.

~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.