Hắn chỉ dựa vào người của anh cảnh sát trẻ rồi kêu to.
Đau chỗ này, đau chỗ kia, cứu mạng, làm chủ…vân vân và vân vân.
Chu Khải Văn lập tức quay đầu lại, vội vàng nhìn viên cảnh sát trung niên.
"Đồng chí công an, đừng nghe lời nói bậy bạ của anh ta! Anh ta chính là phần tử đầu cơ trục lợi! Ngài trước cứ tống giam anh ta đã!"
Dù sao Chu Khải Văn vẫn còn trẻ.
Dễ nổi nóng, dễ bốc đồng, dễ bị người ta thao túng tâm lý.
Viên cảnh sát trung niên trừng mắt nhìn y: "Ngừng nói lại, tôi hỏi cậu sao? Tuổi còn trẻ mà đã động thủ đánh người rồi, đã thế còn là sinh viên của đại học Bắc Kinh nữa chứ!"
Khuôn mặt Chu Khải Văn trở nên nóng bừng.
Lập tức im lặng.
"Anh nói chút xem?"
Viên cảnh sát trung niên quay đầu nhìn Giang Châu.
Sắc mặt Giang Châu giờ đã tái nhợt, tựa hồ đang rất đau đớn.
Nghe thấy ông cảnh sát trung niên nói chuyện với mình, Giang Châu khó khăn mở mí mắt ra, yếu ớt nói: "Đồng chí… đồng chí Công an, tôi nguyện ý mở cái hộp kia ra để chứng minh sự trong sạch của tôi!"
Nghe Giang Châu nói vậy.
Không chỉ là các đồng chí công an, mà ngay cả Chu Khải Văn cũng sửng sốt.
Nguyện, nguyện ý?
Bây giờ cuối cùng thì Chu Khải Văn cũng bình tĩnh lại một chút.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những gì Trần Khánh nói, rằng gia đình anh ấy có quan hệ mà còn khó kinh doanh, người ngoài cho dù làm được thì cũng tốn rất nhiều công sức.
Giang Châu mới đến đây được bao lâu chứ?
Tuyệt đối là không có khả năng rằng hắn sẽ làm được!
Chu Khải Văn tự động viên chính mình.
Ngay sau đó y đặt chiếc hộp vẫn đang ôm khư khư trên tay xuống quầy rồi nói: "Nhìn thì nhìn! Tôi cây ngay không sợ chết đứng! Đồng chí Công an nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Giang Châu nói: "Chìa khóa của tôi thực sự là đang ở nhà, nếu không thì đồng chí công an cứ cạy ra là được. Nếu không thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan này!"
Hắn tỏ ra vẻ cực kỳ bi phẫn.
Ông công an trung niên gật đầu, rồi nhặt một viên gạch lên chuẩn bị cạy hộp.
Giang Châu đột nhiên nói: "Chờ đã!"
Chu Khải Văn nghe vậy nhất thời tỏ ra đắc ý.
"Nhìn đi! Mọi người nhìn mà xem! Anh ta đang sợ hãi đấy! Lại định trì hoãn thời gian rồi lấp liếm cho qua đây mà!"
Ông cảnh sát cũng nghi hoặc nhìn Giang Châu.
"Anh còn chuyện gì nữa không?"
Giang Châu gắng gượng đứng lên, lộ ra vẻ mặt đau đớn.
"Đồng chí công an, tôi có chuyện muốn nói trước một chút, cũng xin mọi người ở đây làm chứng cho tôi."
Ông công an trung niên không nói gì, chỉ ra hiệu cho hắn nói nhanh lên.
Giang Châu hắng giọng nói: "Tôi đến từ ngoại thành. Làm chút sinh ý cũng không dễ dàng gì, thế mà vô duyên vô cớ bị người khác đến gây chuyện. Tôi đã nói năng một cách rất nhẹ nhàng, đáng tiếc anh ta lại không buông tha tôi.
Mọi người nhìn mà xem! Máy ghi âm rơi vỡ khắp nơi, còn tôi thì thương tích khắp người. "
Giang Châu nói rồi đột nhiên đưa tay ra lau nước mắt, tỏ ra đau lòng: "Tôi cố gắng mãi mới làm xong thủ tục, thế mà còn bị người khác kiếm chuyện, đúng là tai bay vạ gió! Các đồng chí, các đồng chí nhất định phải làm chủ cho tôi, phải bắt người kia lại tống vào tù rồi bắt anh ta bồi thường thiệt hại cho tôi!"
"Anh yên tâm, chúng tôi là người làm theo pháp luật, không đổ oan cho bất kỳ người tốt nào, cũng không buông tha cho bất kỳ kẻ xấu nào!"
Giang Châu nghe vậy thì nhếch miệng cười: "Vậy thì tôi yên tâm rồi! Tôi tin tưởng các đồng chí công an ở thủ đô nhất định sẽ cho tôi một lời giải thích!"
Chu Khải Văn nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
Nhìn thấy hắn bất chợt mỉm cười, y liền cảm thấy giật thót một cái trong lòng mà không rõ nguyên do.
Tên này.
Đến cùng là sao?
Nhìn giống như là...
Chu Khải Văn lập tức lắc lắc đầu, cố gắng bỏ đi suy nghĩ đang hiện ra trong đầu.
Viên cảnh sát trung niên đi tới, nhặt viên gạch lên, đập bộp bộp hai cái là mở được cái móc khóa.
Trong lúc nhất thời, không chỉ có Chu Khải Văn, mà còn có cả đám sinh viên đại học Bắc Kinh vừa đứng đây lúc nãy, giờ đều tò mò tụ tập hết lại đây!
Họ cũng muốn xem ở trong đấy có giấy phép kinh doanh hay không!
Cái hộp được mở ra.
Ngay sau đó mọi người nhìn thấy một chồng tài liệu được xếp gọn gàng bên trong.
Giấy phép kinh doanh quốc doanh, giấy chứng nhận đăng ký thuế, v. v.
Giấy lớn giấy nhỏ, từ liên quan đến không liên quan, tất cả đều có.
Một sát na này, Chu Khải Văn chỉ cảm thấy có một chậu nước lạnh dội xuống đầu mình.
Y trừng lớn mắt, khó tin lùi lại vài bước, thất thanh nói: "Làm sao có thể như vậy được? Anh đến Bắc Kinh được bao lâu rồi? Làm sao có thể làm được chứ?!"
Giang Châu ra vẻ ủy khuất nhún vai, nhìn Chu Khải Văn nói: "Trước tôi cũng ở Phí Thành nha! Anh có muốn xem không? Chỗ của tôi còn bán cả quần áo, mứt trái cây, anh muốn gì tôi có cái đó".
Sau đó Giang Châu tỏ ra vẻ chững chạc đàng hoàng nói: "Tôi đã nói tôi là một công dân tuân thủ tốt luật pháp rồi, thế mà có kẻ không tin, đã thế còn động thủ đánh người.
Đồng chí công an, anh phải làm rõ ràng chuyện này, không thể bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào. Không thể thấy người kia là sinh viên đại học mà để anh ta bắt nạt một công dân lương thiện được!"
Giang Châu nói.
Sau đó dường như là do tâm tình bị kích động thế nên lại ôm lấy đầu gối của mình rồi bắt đầu kêu gào.
"Không, không được rồi, tôi phải đến bệnh viện! Chân tôi chắc là gãy đến nơi rồi!"
Nói rồi Giang Châu nằm lăn ra đất, triệt để giả vờ chết.
Ông cảnh sát trung niên dù sao cũng là người có có kinh nghiệm xử lý công việc, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được hẳn là do Chu Khải Văn tới gây chuyện.
Ông lạnh lùng ra hiệu cho viên cảnh sát trẻ tuổi đưa Giang Châu đến bệnh viện trước.
Sau đó ông rút còng tay ra, ngay tại lúc khuôn mặt Chu Khải Văn trở lên tái xanh liền còng tay y lại rồi lớn tiếng nói: "Anh bị tình nghi đến gây gổ, kích động và tấn công người khác. Bây giờ tôi sẽ đưa anh về đồn cảnh sát để điều tra theo pháp luật! "
"Đi! "
Ông vừa nói vừa ra hiệu cho mọi người chung quanh đóng cửa tiệm lại giúp Giang Châu.
Chu Khải Văn ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước đi, bước được hai bước thì chợt tỉnh táo lại.
Không...
Không phải!
Y không động thủ đánh người!
Lúc này y mới bình tĩnh lại, chợt nhớ ra vừa nãy mình cũng chỉ đè lên người Giang Châu chứ cũng không có làm gì!
Y chỉ quan tâm đến việc lấy cái hộp kia!
Làm gì có thời gian động thủ?!
Sau khi hồi tưởng lại, thì một ý nghĩ bất chợt hiện ra trong đầu y.
Mặt Chu Khải Văn tái nhợt lại, hét lớn lên: "Đồng chí Công an! Tôi bị oan! Tôi bị oan! Tất cả đều do Giang Châu! Là anh ta bày kế hãm hại tôi!"
Nhưng mà.
Đối với những đồng chí công an đã phá án nhiều năm, mấy cái câu kêu oan này đã nghe đến chán rồi.
"Có chuyện gì thì về đồn từ từ nói!"
~~~
Trong bệnh viện.
Ngay sau khi người cảnh sát trẻ tuổi rời đi, Giang Châu liền mở mắt, đưa hai tay ra sau gối đầu, chậm rãi huýt sáo.
Haizz.
Có nên nói ra không nhỉ.
Dựa theo ý tưởng của hắn, thì vốn tưởng rằng ít nhất phải ba bốn ngày nữa Chu Khải Văn mới cắn câu.
Đáng tiếc.
Tuổi trẻ khí thịnh, động một cái là phát nổ.
Làm việc gì cũng thiếu cân nhắc, không có lo trước lo sau, cực kỳ bốc đồng.
Hắn cũng không biết là Trần Khánh cũng đã vô tình hỗ trợ hắn, khiến cho Chu Khải Văn tin rằng căn bản là Giang Châu không có giấy phép kinh doanh gì cả!
Hắn lại nhớ về kiếp trước của mình, hồi còn trẻ mình cũng xúc động lỗ mãng như thế.
Giang Châu cũng cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
Trước khi đến Bắc Kinh, hắn cũng đã tiện thể làm luôn cái giấy phép kinh doanh đồ điện kia ở Phí Thành.
Ở thời đại này, mọi nơi đều muốn phát triển, thế nên giấy phép kinh doanh quốc doanh cũng rất dễ xin.
Ngược lại thì mấy nơi kinh doanh phát đạt như Thượng Hải hay là Bắc Kinh thì lại rất khó xin giấy phép
Lúc trước khi đến đây Giang Châu đã hạ quyết tâm rằng mình sẽ tham gia vào lĩnh vực kinh doanh điện máy.
Thế nên hắn mới làm trước những thể loại giấy tờ có liên quan, không nghĩ tới lúc này lại có đất dụng võ.
Lần này Chu Khải Văn vào tù, nếu mà không có thư hòa giải của mình thì chắc chắn tên đó sẽ không dễ dàng ra ngoài được.