Buổi sáng, Giang Châu đi đến bưu cục lấy tiền, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đánh điện báo.
"2 hào một chữ, anh viết đi, em đánh giúp anh!"
Người đánh điện báo chính là một nữ nhân viên, tóc uốn quăn, mặc đồ thể thao, tô son môi, vô cùng long lanh xinh đẹp.
"Địa chỉ cũng ghi rõ ràng!"
Giang Châu suy nghĩ một chút, nói: "Trạm kiểm soát đầu Đại Sơn sông Hoàng Hiếu tại Vũ Hán."
Hắn nói địa chỉ.
Sau đó nghiêm túc nói rõ mốc thời gian hai anh em mang tội giết người xông qua trạm kiểm soát.
Nữ nhân viên sửng sốt, vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Châu.
"Anh muốn tố cáo?"
Lúc này lệnh truy nã sôi sục toàn quốc, nhất là công nhân viên chức trong ban ngành chính phủ, càng có thói quen xem báo.
Người nào không biết việc này?
Giang Châu mặt không đỏ, tim không đập mạnh giải thích: "Căn cứ cách suy luận của bọn phạm tội, bọn chúng nhất định phải trốn về phía Dương Thành, thế nên tất yếu phải qua trạm kiểm soát!"
Nữ nhân viên hơi nghi ngờ.
Giang Châu nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: "Vị đồng chí này, đây chính là chuyện lớn liên quan đến mạng người! Nếu làm chậm trễ chuyện này, em cùng anh cũng không gánh nổi trách nhiệm này!"
Nữ nhân viên nghe vậy, suy nghĩ một chút, lại đưa một tờ giấy cho Giang Châu.
"Như vậy đi, anh viết địa chỉ cùng tên đơn vị của anh, đến lúc đó cũng dễ liên hệ."
Dù sao, vào thời đại này tuy sẽ không có ai lãng phí tiền tùy tiện đánh điện báo, thế nhưng phòng ngừa vạn nhất bên trên tra xuống, sẽ đáng tin cậy hơn nếu để lại địa chỉ và tên.
Giang Châu lập tức viết địa chỉ, lại kiểm tra hộ tịch của mình, lúc này nữ nhân viên mới để Giang Châu rời đi.
Nửa giờ sau.
Đến tiệm may.
Trần Mã Long đang chờ mình rồi.
Y cầm trong tay một chiếc sườn xám, thấy Giang Châu tới, y vui vẻ vội vàng đi tới, đưa sườn xám tới trước mặt của Giang Châu.
"Chiếc sườn xám này đẹp quá!"
Trần Mã Long cảm khái: "Bên Hồng Kông, rất thích bộ đồ này! Nói là thủ công rất tinh xảo, trước đây anh còn không tin, hiện tại tin rồi! Chị ba của em thật lợi hại! Nhất định có thể bán được giá tốt!"
Giang Châu nhận lấy, nhìn qua.
Quả nhiên rất đẹp.
Đường may đẹp, kỹ năng thêu tinh xảo, một đóa mẫu đơn trông rất sinh động.
"Chị ba khổ hơn nửa đời người, coi như là tìm được đường ra tốt."
Giang Châu thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy vui thay cho chị.
Trần Mã Long lại thận trọng cầm sườn xám lên nhìn, sau đó đưa cho chú Chung.
"Đi thôi! Anh đưa em đến đó! Giá cả cụ thể em tự bàn bạc, anh không phải người rành về đồ điện nên không giúp được, không thể giúp được em!"
Giang Châu nói cám ơn, vừa cười biểu thị mình tự biết nói.
Sau đó hai người lái xe, đi thẳng đến đường Trung Sơn Ngũ.
Đường Trung Sơn Ngũ vào thời đại này, những toà kiến trúc hai bên đường cũng chỉ cao hai ba tầng.
Chính giữa phố, có xe điện không ray, xe đạp, còn có xe hơi nhỏ tới tới lui, cực kỳ náo nhiệt.
Trần Mã Long lái xe vào một góc phố nhỏ, ngừng lại, chỉ chỉ tiệm cơm Vĩnh Phát đối nói: "Tự em vào nói chuyện, xế chiều hôm nay anh có hàng phải rời cảng, phải tới đó trông coi, không đi cùng em được!"
Giang Châu nói cám ơn, đưa cho Trần Mã Long một gói thuốc lá, sau đó mở cửa xe xuống xe.
Trần Mã Long nhìn gói thuốc lá, bất đắc dĩ cầm bỏ vào vào túi.
Giang Châu xuống xe.
Đi thẳng đến tiệm cơm Vĩnh Phát.
Lúc này không phải giờ cơm, trong tiệm cơm không có mấy người, Giang Châu đi vào đã nhìn thấy một người ngồi ở bàn trong cùng cạnh cửa sổ.
Lúc nãy Trần Mã Long đã nói với mình.
Người này mặc áo bông màu lam, quần dài màu đen, trên đầu còn đội mũ phớt.
Giang Châu đi tới, ngồi ở trước mặt y, mời một điếu thuốc.
"Có phải anh là Triệu Quyền, ông chủ Triệu không ạ?"
Triệu Quyền đang uống trà, nghe tiếng, y lập tức nhìn về phía Giang Châu.
Nhìn người sau mời mình một điếu thuốc, y lập tức tươi cười nói:
"Ai nha! Cái gì ông chủ không ông chủ! Đều là người làm thuê!"
Y vội rót một chén trà cho Giang Châu.
Giang Châu nghe vậy, lập tức hiểu ý của đối phương.
Vào thời đại này.
Trên thực tế những người bán đồ điện nhỏ lẻ bên ngoài, đều không phải là ông chủ.
Mà đều do cấp dưới như chủ quản hoặc là giám sát kho hàng.
Một số doanh nhân Hong Kong chỉ đầu tư vào Bằng Thành, quanh năm không có mặt, về cơ bản đều sử dụng công nhân cùng nhân viên quản lý là người bản địa.
Đây là vùng màu xám.
Tạo ra các thiết bị điện nhỏ, bán cho quốc gia, lợi nhuận toàn bộ vào túi tiền của ông chủ, bọn họ chỉ cầm được chút tiền lương chết đói.
Nhưng nếu như giở chút thủ đoạn, bỏ ra ít tiền, bịt miệng của người khác, lấy vài lô hàng từ trong kho đem đi ra bán, xuất hàng giá hơi cao hơn so với hàng bán bên phía chính phủ, như vậy bọn họ chỉ cần xử lý êm xuôi sổ sách, là có thể kiếm được phần chênh lệch giá từ đó.
Dù sao ông chủ ở Hồng Kông một tháng tới một lần, chỉ cần lượng hàng và giá bán khớp nhau, ai sẽ kiểm tra kỹ lưỡng?
Triệu Quyền chính là một người làm lớn nhất trong số đó.
Hãng điện tử Đại Phát mà y đang làm việc, là do thương nhân Hồng Kông qua đây đầu tư mở ra.
Dây chuyền sản xuất lớn nhất và sản lượng cao nhất, ngay cả ở Bằng Thành, cũng rất có danh tiếng.
Y là giám sát kho hàng, nắm trong tay rất nhiều quyền lực.
Dùng tiền đả thông trên dưới, mới tạo ra được chuỗi sản nghiệp này.
Sau khi Triệu Quyền rót trà cho Giang Châu, con mắt lặng lẽ đánh giá Giang Châu.
Y bán đồ, nhưng không phải ai cũng bán.
Người thanh niên trước mặt, hiểu chuyện, giá trị của gói thuốc này cũng không thấp.
Trong lúc trò chuyện, không hề nao núng rụt rè, hiển nhiên có nhiều va chạm xã hội.
Y lập tức yên tâm, cười đưa chén trà tới, kéo dài âm điệu nói: "Giang Châu ông chủ Giang đúng không? Em do ông chủ Trần giới thiệu tới, anh chắc chắn yên tâm rồi!"
Hai người nói vài chuyện xã giao trong chốc lát.
Rất nhanh thì đến trọng điểm.
"Ông chủ Giang muốn lấy hàng, có thể lấy bao nhiêu? Hàng của hãng điện tử Đại Phát bọn anh, rất nổi tiếng trong ngành, chất lượng không cần bàn! Nếu như lấy ít, chúng ta còn phải chịu mạo hiểm, không đáng!"
Triệu Quyền vươn tay, khẽ gõ trên bàn một cái: "Đằng sau anh cũng có không ít người theo anh kiếm ăn, ông chủ Giang, em phải hiểu..."
Giang Châu rất bình tĩnh nhìn tay của Triệu Quyền.
Nơi đó, năm ngón tay cong lên.
Điều này có nghĩa là y sẽ không bán nếu giá trị hàng hóa ít hơn 5,000 tệ.
Vào thời đại này, 5,000 tệ, vậy cũng thật không phải là một con số nhỏ.
Giang Châu nhấp một ngụm trà, nói: "Lấy hàng trước, em phải kiểm tra hàng hóa mới được, về số lượng thì ông chủ Triệu không cần lo, cam đoan không chỉ con số này."
Triệu Quyền vừa nghe, cuối cùng đã yên lòng.
Giang Châu lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, điểm đồ ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Trên cơ bản đều là về phương thức vận chuyển hàng, v. v...
Từ Dương Thành đến Bắc Kinh, phương thức tiện lợi nhất chính là vận chuyển bằng xe lửa, cũng là tiết kiệm tiền nhất.
Tiền này đương nhiên là Giang Châu bỏ ra.
Mà chuyện Triệu Quyền phụ trách chính là mang hàng từ Bằng Thành ra ngoài.
Dù sao, giấy chứng nhận biên phòng là một rãnh trời.
Sau khi ăn xong, Triệu Quyền mang theo Giang Châu đi xem hàng.
Hai người lướt qua những con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một ngôi nhà gỗ ở ngoại ô.
Đây là khu vực biên giới, có thể nhìn thấy hàng rào thép gai được rào thành từng lớp cao.
Khu vực này chính là Bằng Thành.
Đặc khu kinh tế thay đổi từng ngày.
Triệu Quyền mang theo Giang Châu đi vào trong sân, bên trong có mấy người đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang.