Diêu Quyên đang chuẩn bị răn dạy nó, đã thấy Liễu Mộng Ly đi tới, từ trong giỏ xách lấy ra 2 cái Thanh Minh Quả, đưa cho Giang Hạo Minh.
"Ăn đi."
Liễu Mộng Ly cười nói.
Bên cạnh, Đoàn Đoàn Viên Viên lúc la lúc lắc chạy tới, mỗi bé nắm một bàn tay, lôi kéo Giang Hạo Minh, ỏn ẻn trẻ thơ nói: "Ca ca ~ chơi đùa ~ chơi đùa ~ "
Giang Hạo Minh nhanh chóng đưa Thanh Minh Quả tới bên miệng, hít hà cắn một miếng.
Dầu giọt tóc tóc, măng xuân thơm ngát, nổ tung ngay ở trong cổ họng.
Con mắt của Giang Hạo Minh tỏa sáng.
"Mẹ! Thật ngon quá! Có thịt nữa!"
Diêu Quyên còn chưa kịp phản ứng, Giang Hạo Minh đã mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên đi chơi.
Thấy vậy, Diêu Quyên cũng chỉ có thể mở ra cửa sân.
Hiện giờ trong óc chị vang ong ong, không thể bình tĩnh lại.
Thịt?
Thanh Minh Quả?
Lúc này Giang Châu tới đây, thật không phải tới đòi tiền?!
Hai vợ chồng vào sân.
Diêu Quyên nhanh chóng rót nước cho hai người.
Giang Châu nhìn thoáng qua sân, nhanh mắt phát hiện, áo quần phơi trong sân chỉ có của Diêu Quyên cùng Giang Hạo Minh.
Đang là thời điểm nông vụ bận rộn.
Lao động trong nhà xuống ruộng, áo quần dính đầy mồ hôi bẩn thỉu, trở về thì ai cũng phải tắm.
Tại sao không có quần áo của Giang Minh cùng cha Giang Phúc Quốc?
"Chị dâu, anh cùng cha của em đi đâu vậy?"
Diêu Quyên run run ly nước trong tay.
Nước cũng vẩy cả ra ngoài.
Chị vội để ly xuống, lúng túng lau lau trên người, lắp bắp nói: "Ba cùng anh của em có chút việc, đi ra ngoài rồi."
Rõ ràng cái cớ này cũng hợp tình hợp lý.
Thế nhưng Giang Châu luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đời trước, lúc này mình đã bị đuổi ra khỏi thôn Lý Thất.
Vì vậy cũng không rõ lắm tình hình của anh trai Giang Minh cùng cha Giang Phúc Quốc.
Chỉ thỉnh thoảng nghe vài tin tức lẻ tẻ mà thôi.
Giang Châu nói: "Đi đã bao lâu?"
"Mới, mới đi sáng hôm nay..."
Diêu Quyên có vẻ né tránh.
Giang Châu khẽ nhíu mày.
Hắn đời trước gặp gỡ vô số người, liếc mắt liền nhìn ngay ra vấn đề.
Chị dâu đang nói láo.
Nhưng Giang Châu cũng không có ý định truy vấn, dù sao nếu chị không muốn nói, chính hỏi như thế nào đi nữa cũng vô dung.
Hắn hạ quyết tâm.
Mình hỏi thăm nhiều thêm, vậy cũng có thể nghe ra được.
Dù sao ba người sống sờ sờ, cũng không thể trống rỗng biến mất.
"Em không quấy rầy thêm nữa."
Giang Châu nói.
Hắn để thịt heo cùng Thanh Minh Quả lên bàn, hướng về phía Diêu Quyên nói: "Chị dâu cũng ăn vài cái, cho Hạo Minh vài cái mang đi học, qua một thời gian ngắn nữa em lại đến thăm cha và anh."
Diêu Quyên nhìn chằm chằm một tảng thịt lớn.
Còn có non nửa rổ Thanh Minh Quả.
Phải mất mới choàng tỉnh nhận ra vấn đề.
"Ai nha! Mấy thứ này, chị không thể nhận, em lấy về cho Đoàn Đoàn Viên Viên ăn đi!"
Chưa nói đến mấy thứ này lai lịch không rõ bất chính, chỉ cần thấy Đoàn Đoàn Viên Viên vẫn còn ở tuổi ăn tuổi lớn, Diêu Quyên càng không thể lấy đồ của Giang Châu.
Nhưng Diêu Quyên còn chưa kịp trả, chỉ thấy Giang Châu lắc đầu, ngăn cản động tác của chị.
"Chị dây, trước đây em nợ anh chị nhiều lắm, những thứ này đâu đáng là gì."
Giang Châu cười cười, nói: "Chị dâu, qua một thời gian ngắn nữa em sẽ trở lại, chị cứ làm việc của mình đi."
Sau khi nói xong, Giang Châu kéo Liễu Mộng Ly, lại gọi Đoàn Đoàn Viên Viên, một nhà bốn người rời đi.
(Cha của Giang Châu vì sao lại không có nhà? Chuyện gì đã xảy ra? Liệu Giang Minh có thể chuộc tội với cha và anh của mình? Liệu người phạm sai lầm có thể được sửa sai, liệu mọi người có cho Giang Châu cơ hội... hồi sau sẽ rõ)