Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 321: Đừng nói ngày mai, tối nay thôi anh cũng không chịu được



Hai người lập tức ôm lấy nhau.

Đoàn Đoàn Viên Viên mắt tròn mắt dẹt đứng bên cạnh chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Liễu Mộng Ly mới tỉnh táo lại, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Giang Châu ra.

"Được rồi, vẫn còn người trong viện!"

Cô thầm thì.

Giang Châu cũng không thèm liếc vào nhìn trong viện, mà cúi người hôn nhanh lên mặt cô.

"Có người thì sao chứ?"

Hắn ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Chúng ta là vợ chồng, hợp pháp!"

Liễu Mộng Ly bị hắn chọc cho nở nụ cười.

Nhưng mà Giang Châu cũng biết da mặt vợ mình rất mỏng.

Hắn hôn một cái.

Coi như là lấy chút lợi tức, phần còn lại hắn có rất nhiều thời gian cùng thủ đoạn để lấy lại.

Giang Châu thả Liễu Mộng Ly ra rồi ngồi xổm xuống, ôm hai đứa tiểu bảo bối vào lòng.

Sau cái ôm ngắn ngủi, hai tiểu bảo bối cũng nở nụ cười.

Đoàn Đoàn vươn tay kéo Giang Châu, lôi hắn vào trong sân.

"Ba ba, ăn ăn đi! Cơm cơm rất ngon, mama làm, ăn ngon ngon!"

Viên Viên cũng tranh công, tiểu bảo bối dùng ngón tay nhỏ bé mũm mĩm của mình bốc lấy một miếng trứng, chạy lại, kiễng chân đút vào miệng Giang Châu..

"Baba, ăn, baba ăn đi!"

Trong lòng Giang Châu lập tức cảm thấy ấm áp.

Hắn ngồi xổm xuống, ăn miếng trứng đang ở trong cái tay mũm mĩm kia.

"Ngon quá, cám ơn Đoàn Đoàn Viên Viên."

Lúc Giang Châu đi tới bàn ăn, Liễu Mộng Ly đã xới một bát cơm đầy.

"Anh ăn trước đi, để em đi lấy thêm đồ ăn cho anh."

Cô nói rồi đi vào bếp.

Giang Châu lập tức duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay cô, cười nói: "Tùy tiện ăn một chút là được. Ăn xong anh còn phải đến cửa hàng, không cần phiền toái như vậy."

Lúc này Diệp Mẫn Kiệt đang đứng bên cạnh..

Nhìn thấy Giang Châu, đầu óc anh chỉ toàn về chuyện cửa hàng.

Nhìn thấy Giang Châu trở lại, khóe miệng anh hơi giật giật, khó khăn lắm mới mở miệng hô lên: "Ông chủ Giang, anh đã về rồi?"

Ông chủ Giang?

Xưng hô này khiến Giang Châu nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Mẫn Kiệt theo bản năng.

Sống hai kiếp, duyệt qua vô số người.

Chỉ cần liếc mắt hai vòng, Giang Châu đã nhạy bén nhận ra Diệp Mẫn Kiệt có gì đó không ổn.

Hắn gắp một miếng thức ăn, nhìn Diệp Mẫn Kiệt rồi nói với giọng bình tĩnh: "Sao vậy? Cửa hàng có vấn đề sao?"

Sắc mặt Diệp Mẫn Kiệt bỗng nhiên biến đổi.

Lúc này, anh chỉ cảm thấy từng đợt hàn ý từ lòng bàn chân chạy lên đỉnh đầu.

Anh nhìn Giang Châu, siết chặt tay, thả lỏng hàm răng đang nghiến chặt, áy náy nói: "Tiệm... có chuyện."

Diệp Mẫn Kiệt biết chuyện này không thể giấu giếm nổi Giang Châu.

Ngay sau đó anh kể lại việc sinh ý của cửa hàng rớt xuống đáy vực một cách khó hiểu cho Giang Châu nghe.

"Rõ ràng là lúc đầu làm ăn rất tốt, nhưng mà không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên không có ai đến mua nữa."

Trên mặt Diệp Mẫn Kiệt tràn đầy sự phẫn uất và khó hiểu.

"Thậm chí tôi đã hỏi một vài sinh viên đã đặt hàng lúc trước, thế mà gặp tôi họ liền bỏ chạy. Thực sự khó hiểu!"

Dù sao thì cũng là lần đầu tiên anh kinh doanh.

Từ sự nhiệt tình mua hàng lúc trước, đến sự vắng vẻ không một mống khách bây giờ.

Sự chênh lệch mãnh liệt này lập tức khiến anh nhận sự đả kích khó có thể chịu nổi.

Giang Châu nghe anh nói xong, liền không nói gì thêm.

Hắn chậm rãi ăn nốt nửa bát cơm, sau đó nhìn Diệp Mẫn Kiệt nói: "Việc kinh doanh không thể nào đột nhiên sa sút. Nếu việc kinh doanh trong cửa hàng đột nhiên sa sút, chỉ có một khả năng."

"Khả năng gì? Giang Châu, anh mau nói đi!"

Giang Châu nói: "Đương nhiên là bị cướp đi."

Bị cướp mất?

Diệp Mẫn Kiệt khựng lại, sau đó cau mày nói: "Nhưng mà trong khoảng thời gian này tôi cũng đã đi dạo phố một vòng, cũng không tìm thấy cửa hàng mới nào cả!"

Anh cũng không phải không nghĩ tới khả năng này, thế nên cả ngày hôm qua cũng đi dạo một vòng quanh vùng lân cận.

Ở thời đại này, chẳng mấy ai dám mở cửa hàng chứ đừng nói đến một cửa hàng kinh doanh đồ điện đắt tiền như vậy.

Giang Châu ăn xong liền đặt bát đĩa xuống, rồi nghiêng người nhìn anh, "Gần đây có chuyện gì xảy ra không? Chẳng hạn như có người đến hỏi thăm tình hình trong cửa hàng chẳng hạn."

Diệp Mẫn Kiệt vô thức muốn lắc đầu.

Nhưng mà trong đầu anh chợt hiện ra hình ảnh người thanh niên đến cửa hàng hôm đó!

Đúng là hắn ta đã hỏi anh một số câu hỏi, nhưng mà anh cũng không nói nhiều nha!

Thậm chí hắn ta còn đặt hàng đến tận 4 cái máy tính bỏ túi nữa!

Sau khi cẩn thận xem xét lại, Diệp Mẫn Kiệt có thể xác định được điều bất thường trong mấy ngày hôm nay chỉ có một chuyện ấy.

Ngay sau đó..

Diệp Mẫn Kiệt kể lại đại khái việc anh nghi ngờ cho Giang Châu nghe.

Giang Châu nghe xong, con mắt lập tức nheo lại.

Người trẻ tuổi?

Hơn nữa còn là sinh viên tại Đại học Bắc Kinh?

"Cao gầy, tóc vuốt ngược, mắt to, mặc áo khoác xanh..."

Giang Châu kể lại ngắn gọn đặc điểm ngoại hình của Chu Khải Văn.

Diệp Mẫn Kiệt nghe vậy mắt liền sáng lên!

"Đúng vậy, đúng, đúng, đúng! Là hắn!"

Giang Châu nghe vậy liền cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Một lát sau hắn liền mỉm cười.

"Tôi biết đó là ai."

Diệp Mẫn Kiệt đang gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu.

"Vậy giờ làm gì? Là do hắn dở trò quỷ sao? Giờ để tôi đi tìm hắn luôn!"

Diệp Mẫn Kiệt nói xong liền muốn đi ra ngoài.

Anh thực sự không muốn nghèo nữa.

Anh bỏ việc, bỏ chức, từ bỏ mọi thứ đến Bắc Kinh để kiếm thật nhiều tiền!

Hiện tại khó lắm mới có thể nhìn ra một chút hy vọng, anh sẽ không bao giờ cho phép có kẻ cản đường!

Giang Châu nở nụ cười, lập tức vươn tay giữ anh lại.

"Chờ đã."

Giang Châu nói: "Nếu bây giờ anh đi, không những không giải quyết được gì, mà thậm chí còn đánh rắn động cỏ."

"Vậy tôi phải làm sao?"

Diệp Mẫn Kiệt hỏi.

Giang Châu cười nói: "Hai ngày tới, anh cứ mở cửa hàng như bình thường, nếu có người hỏi anh cứ nói tôi đã bán cái cửa hàng này cho anh... "

Có một số người.

Lại thích tự đeo gông vào mình, thậm chí còn muốn vào tù mới chịu.

Thế thì cũng đừng trách hắn hạ thủ.

~~~

Vào đêm.

Sau khi Đoàn Đoàn Viên Viên chơi đùa ầm ĩ cùng Giang Châu hơn nửa giờ thì hai tiểu bảo bối mới ngoan ngoãn đi ngủ.

Trước khi ngủ Trịnh Trung Quang cũng đã phơi nắng mấy cái giường, ba cái giường nhỏ đều ấm áp.

Liễu Mộng Ly mang một chậu nước đến, đặt ở trên bàn, nói với Giang Châu: "Đến rửa ráy một chút rồi ngủ, mấy hôm nay anh ngồi tàu hỏa chắc là rất mệt mỏi."

Giang Châu không nói gì.

Hắn bước đến, chỉ rửa mặt mũi qua loa

Liễu Mộng Ly giả bộ tức giận vỗ vỗ vai hắn.

"Còn chân thì sao?"

Cô nói nhỏ: "Anh đợi ở đây, em đi lấy chậu rửa chân."

Cô nói xong định đứng dậy rời đi

Nhưng chưa bước được hai bước, Giang Châu đã vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.

"Giang Châu?"

Liễu Mộng Ly hô nhỏ lên một tiếng: "Anh đi tàu không mệt sao? Không thì ngày mai... "

"Không."

Giang Châu chậm rãi hôn lên đỉnh đầu cô: "Đừng bảo là ngày mai, anh không chờ được nữa, chậm một chút nữa cũng không được. "

Liễu Mộng Ly: "..."

Giang Châu vươn tay ôm lấy đầu cô, chế trụ cho cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Sau đó hắn cúi đầu hôn mạnh xuống

Răng môi đụng vào nhau.

Lửa tình nhanh chóng bốc lên như củi khô bén lửa.

Trong mắt Liễu Mộng Ly như có một tầng hơi nước che phủ, từ khóe mắt mà lan ra.

Cô thở hổn hển vươn tay ôm lấy cổ Giang Châu.

Ánh mắt Giang Châu tối sầm lại.

"Vợ à."

Giang Châu đột nhiên nói.

Lúc này cả người Liễu Mộng Ly đã nhũn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.