Nhưng trước đây y cũng chỉ là một nông dân trung lưu nghèo ở vùng Tây Bắc hoang vu.
Gia đình không có khoản tiết kiệm nào cả.
Khi mới đến Bắc Kinh, thế giới phồn hoa ngay lập tức hấp dẫn y, sau khi y gặp mấy cô nương xinh đẹp thời thượng, rồi đến vũ trường một hai lần, số tiền y tích cóp dành cho học phí lập tức trôi đi như nước.
Chỉ sau hơn một năm.
Y đã rơi vào trong cảnh nợ nần.
Vì chuyện này mà y đã cực kỳ sầu não, ban đầu y muốn hẹn hò với một hai cô gái địa phương ở Bắc Kinh để họ giúp y trang trải một ít tiền, nhưng không ngờ y lại đã phát hiện ra được cách kiếm tiền khác.
Ách.
Càng nghĩ càng khoái hoạt.
Bây giờ thì ổn rồi.
Y không chỉ trả hết nợ mà còn kiếm được rất nhiều tiền, lúc này túi tiền của y đang căng phồng, không ít cô gái xinh đẹp đã đổ xô đi theo đuổi y!
Sau khi bước vào vũ trường, tiết lộ danh tính của mình là sinh viên Đại học Bắc Kinh, trong túi lại có rất nhiều tờ nhân dân tệ.
Cuối cùng Chu Khải Văn cũng được tận hưởng cái cảm giác chúng tinh củng nguyệt.
Chính bởi vì thế.
Y không bao giờ có thể từ bỏ được việc kiếm tiền!
Lý Quốc Đống nhìn thấy cái bộ dạng tham lam đến điên cuồng của Chu Khải Văn, liền có chút do dự, muốn nói nhưng lại thôi.
Có lẽ.
Giang Châu nói đúng.
Tại sao lại phải lấy ơn báo oán chứ?
Lý Quốc Đống không nói gì thêm.
Mãi cho đến khi Chu Khải Văn sắp xếp mọi thứ xong, Lý Quốc Đống mới cúi đầu tiếp tục nghiên cứu.
~~~
Buổi chiều, ba giờ.
Hoàng Triều Quang đang đứng dưới cái cây ngô đồng ở phía tây ngoài rừng, hai tay ôm túi, đi đi lại lại, vừa nhìn về phía trước vừa lo lắng.
Ông chợt nghĩ.
Cái trạng thái này của mình giống như là trạng thái lúc mới yêu vậy.
Nếu Lý Minh Quý ở đây, nhất định ông ta sẽ giễu cợt mình.
Nhưng mà.
Quả thực là ông đang rất sốt sắng
Rào cản ngôn ngữ cao như núi, nếu Giang Châu thực sự có thể dịch một cách chính xác, đó sẽ không thua gì với một sự thúc đẩy cực kỳ quan trọng cho các nghiên cứu khoa học của họ.
"Chú Hoàng!"
Giang Châu từ xa đi tới, lên tiếng chào hỏi Hoàng Triều Quang với một nụ cười.
Hai mắt Hoàng Triều Quang sáng lên, ông vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: "Sao rồi? Dịch xong chưa? Nhanh như vậy sao? Không phải dịch một cách tùy tiện đấy chứ?"
Giang Châu nở nụ cười.
"Chú Hoàng đừng lo. Cháu đã tra từ điển với một số thứ mà cháu không biết hoặc bản thân cũng không chắc. Nếu chú không yên tâm, cứ mang về cho Hiệu trưởng Chu xem qua."
Hoàng Triều Quang thấy bộ dáng không kiêu ngạo cũng không tự ti của Giang Châu liền cảm khái trong lòng.
Tuổi còn trẻ, thế mà đã thành thạo ngoại ngữ, quan trọng nhất là tinh thần giác ngộ rất là cao.
Ông nghĩ thầm.
Nếu người này có lý lịch trong sạch, thì đúng là không còn gì là tốt hơn.
Giang Châu đưa bản thảo cho ông.
Sau đó hàn huyên cùng Hoàng Triều Quang vài câu.
Đột nhiên, hai người lại nghe thấy có âm thanh phát ra từ khu rừng.
"Giảm giá sao? Một xu cũng không thể giảm! Nếu mà không đưa tiền ra đây, thì mấy thứ này không thể bán cho anh!"
Một giọng nói đột nhiên cất lên.
Ngay sau đó, lại một giọng nói khác vang lên.
"Chu Khải Văn! Anh có bán hay không đây? Tôi mua nhiều như vậy, mà anh không thể giảm giá chút sao? Dù sao thì anh cũng là sinh viên đại học! Không thể kinh doanh kiểu nhỏ mọn như vậy được! Cậu phải xứng đáng với thân phận của cậu chứ!"
Chu Khải Văn bị chọc giận đến mức cười phá lên.
"Thân phận? Thân phận của tôi là gì? Là sinh viên của Đại học Bắc Kinh à! Vậy thì sao? Tiền của tôi thì tôi vẫn kiếm được, còn anh thì phải mua nó! Tiền đặt cọc đã được thanh toán rồi, số tiền còn lại thì phải trả hết cho tôi, không được thiếu một xu! Nếu không thì đừng nghĩ đến việc nhận hàng!"
Đồ vẫn ở trong tay y, nếu đối phương dám quỵt nợ, y sẽ không giao hàng cho hắn!
Đối phương cau mày, dần trở nên lo lắng.
Lúc này cả hai vẫn tiếp tục chọn cách cãi nhau, thanh âm càng lúc càng lớn.
Mà bên này.
Hoàng Triều Quang hơi ngẩn ra người.
Ông còn nghi ngờ về thính giác của mình, thậm chí còn tưởng mình đã nghe lầm!
"Giang tiểu hữu, cậu có nghe thấy không?"
Hoàng Triều Quang quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Giang Châu: "Sinh viên đại học Bắc Kinh đang làm ăn ở đây sao? Giọng điệu lại còn ngang ngược như thế?
Đây chính là trường đại học đẳng cấp cao nhất cả nước, từ khi nào lại có một tên bại hoại cặn bã dạo chơi ở đây vậy?"
Giang Châu không nói gì, thậm chí còn nghiêm túc lắng nghe.
Ngay sau đó hắn gật đầu ngay lập tức, cau mày.
"Chú Hoàng, có khi là có nhầm lẫn gì chăng? Vào đại học rồi thì chắc chắn sẽ có công ăn việc làm ổn định, hơn nữa đây còn là đại học Bắc Kinh. Làm sao có người làm ăn ở đây được?
Cháu thấy nhất định đây là hiểu lầm!
Không thì chúng ta đến đó xem một chút, để tránh nghĩ oan cho người khác!"
"Giang tiểu hữu, cậu cũng quá là thiện lương rồi! Tên sinh viên kia không đang làm ăn thì đang làm cái gì?
Thế mà cậu còn sợ nghĩ oan cho hắn!"
Sau khi cất kỹ bản thảo, ông lập tức nói:
"Đi! Chúng ta đi xem! Tôi phải bắt hắn ngay tại trận, để xem sinh viên nào có dũng khí lớn đến như vậy, dám kinh doanh bên ngoài trường!"
Giang Châu đút hai tay vào túi, khóe miệng nở nụ cười, chậm rãi lắc lư đi tới.
~~~
Mà lúc này.
Trong rừng ngô đồng.
Chu Khải Văn giận đến mức suýt chút là động thủ với đối phương!
Cái người kia…
Số tiền còn lại không chịu trả thì cũng thôi đi, đã thế lại còn định cầm hàng đi!
Hai người tức giận đến mức trừng mắt nhìn nhau.
"Mày có biết bố mày là ai không? Sao mà mày còn dám cướp đồ của tao? Sau này tao ra trường sẽ được ăn cơm nhà nước đấy! Sẽ là nhân viên công chức!"
Chu Khải Văn bắt đầu nổi nóng, thấy đối phương là người thi không đỗ đại học, cảm giác vượt trội lập tức xuất hiện.
Y càng ngày càng kiêu ngạo.
"Câm miệng!"
Ngay tại khi y đang nói lảm nhảm, thì có một tiếng hét tức giận đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, y thấy có hai bóng người đang lần lượt bước ra khỏi khu rừng.
Người đi phía trước là một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, quần tây đen, chân đi một đôi giày vải màu xanh lam.
Ông tuy gầy gò nhưng sống lưng thẳng tắp, đôi mắt như nhìn xuyên thấu mọi thứ, và lúc này ông đang tức giận nhìn chằm chằm vào y.
Mà phía sau người đàn ông trung niên kia là một khuôn mặt mà Chu Khải Văn ngay cả trong mơ cũng không quên được!
Sắc mặt y lập tức kịch biến.
Chu Khải Văn ngay lập tức đứng lên rồi chỉ vào Giang Châu, tức giận nói: "Mày, mày, tại sao lại là mày?!"
Giang Châu tỏ ra vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Chu Khải Văn.
"Chu Khải Văn? Tại sao lại là cậu? Tôi thực sự không ngờ tới! Cậu là..."
Giang Châu nói rồi cố ý kéo dài giọng, sau đó nhìn sang phía Hoàng Triều Quang vẫn còn đang sửng sốt.
"Cậu thật là hồ hồ! Cậu là sinh viên của Đại học Bắc Kinh đấy! Cậu vẫn còn đang học ở Khoa Địa chất mà! Sau khi ra trường cậu có thể làm việc trong Cục Địa chất, sao cậu lại lén lút làm ăn như thế?! Ai! Cậu, cậu thực sự là hồ đồ! Hồ đồ quá! "
Mặt Hoàng Triều Quang giờ đã biến sắc.
Ông nhìn chằm chằm vào Chu Khải Văn, quát lớn: "Cậu thân là một sinh viên đại học ở Bắc Kinh, không coi trọng trách nhiệm học tập của bản thân mà còn lén lút tham gia vào những chuyện đầu cơ này! Quả thật là quá đáng! Thật quá đáng!"
Dù sao ông cũng là một văn nhân.
Mấy lời khó nghe cũng không quen nói ra khỏi miệng.
Vào lúc này Chu Khải Văn căn bản không nhận ra Hoàng Triều Quang.
Y lại nghĩ rằng Giang Châu và Hoàng Triều Quang là cùng một bọn.
Thế nên là vừa mở miệng y đã mắng lớn, đủ các loại từ ngữ hôi thối được phun ra khỏi miệng.
"Ngươi là ai? Ta làm ăn thì mắc mớ gì tới ngươi? Tuổi đã cao còn quản nhiều như vậy, thế mà quản đến được cả ta cơ đấy! Sao không soi vào bãi nước tiểu mà nhìn xem mặt mình là ai đi!"