Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 330: Rút dây động rừng



Chu Phái Nguyên nhìn Giang Châu, suy tư một lát rồi gật gật đầu nói: "Nói tiếp đi."

Giang Châu gật đầu, lại nhìn về phía Hoàng Triều Quang trầm ngâm môt lát, sau đó tiếp tục nói.

"Những năm nay, kinh doanh và tự làm chủ đúng là ngày càng trở nên phổ biến, đó cũng không phải là gì quá ghê gớm.

Nhưng mà… đây là nói từ góc độ của một người bình thường.

Cậu ta là sinh viên của Đại học Bắc Kinh, mỗi một tiếng nói mỗi một hành động đều đại diện cho Đại học Bắc Kinh. Nếu cậu ta công khai kinh doanh và kiếm tiền từ các bạn cùng lớp, thì chẳng phải là nói với mọi người chính là học hành không tốt bằng kiếm tiền sao?"

Nếu người khác thấy cậu ta làm như thế rồi đỏ mắt bắt chước, lâu dần sẽ chẳng phải là phá hỏng bầu không khí học tập sao? "

"Thứ hai, vãn bối thấy đạo đức của cậu ta quả thực là rất tệ, không kể đến việc chú Hoàng là giáo viên của Đại học Bắc Kinh, cho dù chú ấy là một người bình thường, thì cậu ta cũng không nên trực tiếp nói những lời ác độc như vậy. Việc này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến danh tiếng của Đại học Bắc Kinh! "

Giang Châu trầm mặt nhìn Chu Phái Nguyên, đột nhiên kéo dài giọng điệu, tựa hồ có chút do dự nói: "Còn nữa, có một chuyện, không biết vãn bối có nên nói hay không."

Chu Phái Nguyên nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn.

"Giữa chúng ta không cần câu nệ như vậy, nói đi."

Giang Châu nói: "Cậu ta và vãn bối quen nhau, chuyện này chú Hoàng cũng biết. Vãn bối phát hiện ra cậu ta đã trộm tiền từ những bức thư của mẹ vợ gửi cho vợ vãn bối, đã thế cậu ta còn muốn mạo danh vợ vãn bối để học đại học. Thế nên sau này bởi vì bị vãn bối phát hiện ta, thế nên hắn cực kỳ căm hận vãn bối."

Giang Châu cũng không có ý định giấu giếm Chu Phái Nguyên.

Sau đó nói về sự kiện kia một lần.

Hắn cũng chỉ nói những phần trọng điểm.

Ba người Hoàng Triều Quang, Chu Phái Nguyên cùng Lý Minh Quý càng nghe càng sốc!

"Còn có chuyện như vậy sao?!"

Hoàng Triều Quang nắm chặt tay tức giận nói nhỏ: "Thể loại ti tiện này nhất định là đã sử dụng thủ đoạn để thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh!"

Vừa nói ông vừa quay đầu nhìn về phía Chu Phái Nguyên: "Thưa thầy! Chuyện này chúng ta không thể không quản!"

Chu Phái Nguyên trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng hạ quyết định.

Quả thực, mọi thứ giống như lời Giang Châu nói.

Nếu chỉ là một cá nhân thôi thì hoàn toàn đúng là không có chuyện gì, thế nhưng sau lưng Chu Khải Văn, lại là bộ mặt của trường đại học Bắc Kinh.

Nếu việc này truyền ra ngoài, việc buôn bán trở thành mục tiêu phấn đấu thì ai sẽ tập trung vào việc học nữa?

"Minh Quý, em cùng Triều Quang đến Sở Địa chất nhờ bọn họ điều tra chuyện này. Nếu mà dùng cửa sau mà vào Đại học Bắc Kinh, thế thì việc này, hai người tự biết mà làm."

Chu Phái Nguyên nói xong, lại do dự một chút rồi nói tiếp: "Nhớ kỹ, phải đánh giá và kiểm tra kỹ tác phong và kỷ luật của học sinh này, còn cả tần suất đi học và thành tích học tập …Phải kiểm tra một cách tổng thể, nghe không?"

Hoàng Triều Quang cùng Lý Minh Quý ngay lập tức đồng ý.

Sau khi đưa bản thảo đã dịch cho Chu Phái Nguyên, hai người lập tức ra ngoài tìm người.

Trong phòng, chỉ còn lại Giang Châu cùng Chu Phái Nguyên.

Chu Phái Nguyên nhìn Giang Châu, nói: "Giang tiểu hữu, cậu còn có chuyện gì muốn nói với ta không?"

Giang Châu mỉm cười nói: "Tất nhiên là có! Lần này vãn bối đến đây để thẳng thắn một lần."

Đối mặt với một người có trí tuệ tuyệt đỉnh, Giang Châu cũng không có ý định giấu diếm.

Hơn nữa, hắn thấy rằng cho dù hắn không nói ra, Chu Phái Nguyên cũng sẽ phái người đi tìm hiểu.

Dù sao thì việc dịch thuật này cũng quan hệ đến bí mật nhà nước.

Ngay sau đó Giang Châu đã kể lại hết những nội tình của bản thân mà người khác có thể tra được ra cho Chu Phái Nguyên nghe.

"Cậu quả là người thành thật."

Chu Phái Nguyên cười nói.

Giang Châu nhún nhún vai, cũng cười theo: "Vãn bối thực sự ngưỡng mộ hiệu trưởng Chu, cũng nguyện ý đóng góp cho sự phát triển của đất nước."

~~~

Sự tình thường thường thì sẽ là rút dây động rừng.

Hoàng Triều Quang cùng Lý Minh Quý nổi giận đùng đùng đi đến văn phòng của khoa địa chất, trực tiếp đến gặp lãnh đạo Khoa Địa chất.

Lúc gọi người ra, cả hai lại phát hiện ra người đó lại là bạn học của mình?

"Triều Quang?"

Diệp Cần nghi ngờ vừa nhìn về phía Lý Minh Quý, hỏi: "Hai người sao lại ở đây? Có chuyện gì sao? Khoa Địa chất hình như không có khóa học của hai người đúng không? Hai người không phải thuộc về khoa vật lý sao? Sao lại đến chỗ tôi làm gì? "

Nói rồi ông mời hai người họ vào uống trà.

Hoàng Triều Quang cau mày nói: "Uống trà sao? Định cho chúng ta uống trà loại nào? Sinh viên khoa địa chất của anh phách lối như thế thì trà này tôi cũng không uống nổi!"

Dù gì họ cũng là người quen.

Thế nên cũng dễ nói chuyện.

Ngay sau đó Hoàng Triều Quang cùng Lý Minh Quý kể lại sự việc một lần.

Đồng thời nhấn mạnh rằng Chu Phái Nguyên đang rất tức giận.

Phân lượng của Chu Phái Nguyên không cần nói cũng biết.

Mồ hôi lạnh lập tức xuất hiện trên trán Diệp Cần.

Ông vội vàng nói: "Chuyện này tôi thật sự là không biết! Hắn tên là Chu Khải Văn đúng không? Để tôi đi tra xét! Hai người đừng nóng giận! Chuyện này nếu tôi mà biết thì sẽ tra xét đến cùng! Nếu thật sự là dựa vào cửa sau, làm hỏng danh tiếng của Đại học Bắc Kinh, nhất định tôi sẽ không tha thứ cho tên đó!"

Ngay sau đó.

Diệp Cần vội vàng ra lệnh, sai người đi điều tra.

Lần này, những lần đi học vắng mặt liên tiếp, ghi chép về việc mâu thuẫn với các bạn cùng lớp, thậm chí ngay cả những lời phê bình "hận rèn sắt không thành thép" của giáo viên với Chu Khải Văn … đều bị tra hết ra..

Diệp Cần cũng sợ đến ngây người.

Ông tuyệt đối không tới, khoa địa chất của đại học Bắc Kinh mà ông luôn tự hào, lại xuất hiện một thứ cặn bã như vậy!?

"Triều Quang, Minh Quý, hai người yên tâm! Quả là trước đây tôi không để ý đến cậu sinh viên này, đây là lỗi của tôi, không ngờ đây là tên sâu mọt của Khoa Địa chất! Tôi sẽ cho người tra xem, đến cùng thì hắn làm cách nào để vào được đại học Bắc Kinh!"

Diệp Cần cực kỳ nghiêm túc, nói một cách chắc chắn.

Nói tới đây.

Hoàng Triều Quang cùng Lý Minh Quý coi như là đã hiểu mọi chuyện, họ cũng tin vị bạn học cũ này nhất định sẽ làm việc một cách công minh.

Cả hai hàn huyên với Diệp Cần vài câu rồi rời đi.

Diệp Cần quay người trở lại văn phòng.

Đột nhiên nổi giận đập bàn một cái.

Trong phòng làm việc, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng.

"Cái cửa sau này, đến tột cùng là ai dám mở? Sao lại dám mang một tên khốn nạn như vậy đến khoa địa chất của chúng ta? Đã thế còn bị ngài Chu biết chuyện!"

Diệp Cần cả giận nói: "Quả thật là bao nhiêu mặt mũi bị ném hết đi rồi!"

Ngay sau đó ông lập tức ra lệnh.

Phải tra ra trong thời gian sớm nhất.

Mặc dù ở thời đại này cũng có rất nhiều hoạt động trong sáng ngoài tối, việc vụng trộm đưa người vào trong trường cũng không ít.

Nhưng mà.

Tất cả đều được đặt trong giới hạn ngầm hiểu với nhau.

Một khi mà bị phanh phui ra, nhất là bị một vị lão tiền bối như Chu Phái Nguyên biết được, thế thì tuyệt đối không ai dám bao che!

Ngay sau đó.

Trong văn phòng có mấy người đồng thanh gật đầu, rồi bắt đầu chạy xung quanh tìm hiểu chuyện cũ này.

~~~

Mà bên này.

Chu Khải Văn tìm đến Liễu Học Văn ở trong vũ trường.

Lúc này Liễu Học Văn đang xem sổ cái.

Nhìn thấy Chu Khải Văn đi tới, gã tức giận trừng mắt nhìn y rồi hỏi: "Sao mày lại ở đây?

Chẳng phải là tao đã bảo mày rằng nếu không có chuyện gì thì đừng đến tìm tao sao?"

Chu Khải Văn vội vội vàng vàng nói: "Thì có chuyện nên mới đến tìm anh đây!"

"Lại hết tiền? "

Liễu Học Văn cau mày: "Lúc này mới bao lâu chứ? Mày là sinh viên, sao lại có thể tiêu kiểu vung tay quá trán như thế? Không hiểu.... "

"Không phải là về tiền!"

Chu Khải Văn ngay lập tức ngắt lời gã, rồi nói với đôi mắt đỏ ngầu: "Chuyện anh giúp tôi vào đại học Bắc Kinh sắp bị phát hiện rồi!"

Mí mắt của Liễu Học Văn giật mạnh một cái.

"Cái gì?!"

Gã sợ hãi nhào người đến, nhìn chằm chằm vào Chu Khải Văn: "Mày nói cái gì?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.