Triệu Đức Lương lẩm bẩm hai lần, sờ sờ cằm, đột nhiên hai mắt sáng lên!
Y nhớ rồi!
Trong hai ngày qua, nhà máy xôn xao bàn tán về việc Trịnh Ngọc Liên bị sa thải.
Trịnh Ngọc Liên có thể coi là một người lão làng của xưởng may số 3. Hai năm đầu tiên khi xưởng may mới mở, cô chăm chỉ làm việc như một cái máy đến mức tay chân tê dại.
Chỉ là sau này khi có đủ tư lịch, công thêm việc được xưởng trưởng khen ngợi, cô lại thành ra có chút dương dương đắc ý.
Trong đầu sẽ có suy nghĩ rằng: "Cho dù đổi ông chủ, thì cũng không thể sa thải chính mình."
Kết quả có một việc cô không bao giờ ngờ đến, chính là Giang Châu lại trở về từ Bắc Kinh, vừa đúng lúc cô giơ mình ngay ra trước họng súng, thế nên là cô bị trực tiếp đuổi việc trước mặt tất cả mọi người.
Y và Trịnh Ngọc Liên đến từ cùng một nơi.
Mấy ngày nay, sáng nào cô ta cũng khóc trước cửa nhà y nhờ y giúp.
Nói là phải đến gặp ông chủ mới để cầu xin sự thương xót, không thì phải gây áp lực buộc đưa cô quay lại.
Mà ông chủ mới quyết đoán đó …
Hình như tên là Giang Châu?
Con ngươi Triệu Đức Lương đảo một vòng.
Ngay lập tức y giả vờ ngẩng đầu nhìn rồi một lúc lâu sau mới nhận ra Giang Châu, sau đó liền tự vỗ đầu một cái, mỉm cười nói: "Ồ! Thì ra là Sếp Giang! Sếp chưa lộ mặt ở xưởng may số ba, thế nên căn bản là tôi không nhận ra anh!"
Y nói rồi cười hắc hắc: "Ông chủ Giang, đừng để ý nhé!"
Bất kể là sếp Giang hay là giám đốc Trần, thì cũng phải khách khí với y hết lần này đến lần khác!
Dù sao y cũng ở xí nghiệp thứ ba nhiều năm như vậy, tạo ra không ít công nhân ưu tú, nếu mà dám không khách khí với y, y chỉ cần nói một tiếng là có không ít người làm loạn!
Giờ ông chủ Giang mới đến này cũng không phải là ngoại lệ!
"Được!"
Triệu Đức Lương vội vàng xoa xoa tay cười nói: "Chỗ này ngài không quen, có một nhà hàng quốc doanh ở đối diện đầu hẻm, mùi vị thịt heo kho cũng không tệ! Ông chủ Giang, không thì chúng ta tới chỗ đó được không?"
Giang Châu gật đầu: "Được, chủ nhiệm Triệu không cần phải khách sáo với tôi, muốn gọi món gì thì gọi."
Hai người đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Đức Lương gọi vài món quen thuộc.
Hành động kia, tư thế kia, chẳng khác gì y là chủ mời khách đi ăn.
Khi đồ ăn đến, cả hai vừa trò chuyện vừa ăn.
Trên cơ bản thì đều là Triệu Đức Lương khoác lác còn Giang Châu ngồi nghe.
Giang Châu bày ra bộ dáng vô hại, trông như là mới ra ngoài xã hội, một mặt thụ giáo.
Triệu Đức Lương vừa ăn vừa uống rượu, mặt mũi đỏ bừng.
Mà ở bên này, bên ngoài cửa.
Giang Minh đang mang theo người đi đến ngõ nhỏ.
"Chủ nhiệm Vương, hôm nay mời anh đi ăn tối, đầu tiên là muốn nói lời xin lỗi. Sự tình của Trịnh Ngọc Liên là do em trai tôi không có suy nghĩ kỹ càng. Ăn xong bữa cơm này chúng ta lại bàn một chút về sự tình phó xưởng trưởng…"
Giang Minh vừa nói vừa đưa Vương Lợi Quốc đến nhà hàng quốc doanh.
Nhưng mà, vừa đi tới cửa, Giang Minh đột nhiên lại dừng lại, sắc mặt trở lên khó coi, nhanh chóng quay người, vừa vô tình vừa cố ý chặn ánh mắt của Vương Lợi Quốc.
"Giám đốc Vương, cái này... không thì đến nhà hàng quốc doanh khác ăn đi? Tôi thấy nhà hàng quốc doanh này có quá nhiều người, không còn chỗ ngồi. Chúng ta đi vào thì phải đợi rất lâu!"
Vương Lợi Quốc cau mày nhìn Giang Minh, gã cảm thấy sắc mặt anh có gì đó không ổn.
Mới rời chỗ làm.
Giang Minh đã cản gã lại ở trước cửa nhà ăn, rồi nói rằng muốn giải quyết chuyện của Trịnh Ngọc Liên.
Trịnh Ngọc Liên cũng được coi là người quen của bốn người họ, đều là nhân viên lão thành. Lại thêm việc xưởng trưởng Giang lúc nào cũng nghiêm mặt giờ lại nói chuyện với mình cực kỳ mềm mỏng khách khí.
Điều này khiến Vương Lợi Quốc khó tránh khỏi có chút lâng lâng.
Nói chuyện phiếm một hồi, lại đề cập đến chuyện nhà máy chuẩn bị sắp xếp vị trí phó giám đốc.
Đây là một vị trí tuyệt vời!
Giang Minh nói một cách đầy ẩn ý là muốn giao vị trí này cho gã.
Điều này khiến Vương Lợi Quốc cực kỳ hưng phấn.
Giang Minh còn bảo là vừa ăn vừa bàn chuyện, nên Vương Lợi Quốc đã hẹn anh đến nhà hàng quốc doanh này.
Trên thực tế, bốn người họ rất quen thuộc với chủ nhà hàng ở đây, giới thiệu thêm người mới tới còn được cả tiền lại quả.
Vương Lợi Quốc đã nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Giang Minh.
Gã lập tức cau mày nói: "Xưởng trưởng Giang, đã xảy ra chuyện gì vậy? Đến lúc này, mọi người lẽ ra đều đã ăn cơm xong rồi đúng không? Làm sao lại có nhiều người được?"
"Không có chuyện gì! Quản lý Vương, nhìn anh xem, anh nghĩ nhiều quá rồi, dù sao thì cũng là ăn cơm, sao không chuyển đi nơi khác?"
Giang Minh ngăn ở trước cửa ra vào, không chịu cho Vương Lợi Quốc thấy những gì đang xảy ra bên trong.
Cái bộ dáng che dấu này khiến Vương Lợi Quốc cảm thấy vô cùng tò mò!
Hắc!
Gã cũng không tin!
Bản thân gã không nhìn được!
Ngay sau đó, Vương Lợi Quốc giả vờ đáp ứng Giang Minh rời đi, thế nhưng ngay khi đi theo Giang Minh, Vương Lợi Quốc đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua một cái là biết tình huống trong sân!
Ồ!
Gã nhìn thấy Giang Châu cùng Triệu Đức Lương đang uống rượu ăn cơm trong đó.
Triệu Đức Lương hiển nhiên là đã uống say, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn, cầm bình men lên, rót một ngụm lớn rượu cao lương, sau đó ăn thêm một ngụm thịt heo kho, cực kỳ sảng khoái!
Vương Lợi Quốc lập tức ngây ngẩn cả người.
Cái gì?
Đây…đây không phải là lão Triệu sao?
"Ài! Là em trai tôi vừa trở về, nhờ quản lý Triệu tìm hiểu tình hình trong nhà máy! Quản lý Vương, đừng nghĩ lung tung!"
Sắc mặt Vương Lợi Quốc lập tức trở lên khó coi.
Gã không tiếp lời
Sau khi cùng Giang Minh rời đi, gã đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêng người nhìn Giang Minh hỏi: "Giám đốc Giang, em của anh tìm lão Triệu ăn tối riêng, không phải cũng nói về chuyện với phó giám đốc đấy chứ? "
"A? "
Giang Minh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Không thể nào? Em trai tôi… hẳn sẽ không nhúng tay vào việc tuyển phó xưởng trưởng đâu, đúng không? "
Giang Minh cố ý kéo dài giọng ra, lộ chút do dự.
Anh tiến lên hai bước, đột nhiên hạ giọng, nghiêng người nhìn về phía nghiêng đầu nhìn Vương Lợi Quốc, thấp giọng nói: "Ài, quản lý Vương, có chuyện này tôi muốn nói với anh, anh cũng đừng nói với ai khác."
Vương Lợi Quốc vội vàng gật đầu.
"Được được! Anh nói đi! Tôi nhất định không nói cho người khác biết!"
Giang Minh lại thở dài nói tiếp: "Thật ra tôi và em trai không hợp nhau như vậy. Ý kiến về nhà máy của chúng tôi bất đồng, hắn á, hắn đã muốn tống cổ tôi từ lâu rồi…"
……
Vào lúc này.
Ở trong sân của nhà hàng quốc doanh.
Giang Châu đã thu lại ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía cửa.
Triệu Đức Lương hài lòng ợ lên một cái rồi hỏi: "Sao, có chuyện gì vậy? Ông chủ Giang, anh tìm tôi, đến tột cùng là có chuyện gì?"
Giang Châu cười nói: "Quản lý Triệu, lần này tôi trở về, là để tái thiết xưởng may của chúng ta "
Tái, tái thiết?
Triệu Đức Lương giật mình, lập tức hơi thanh tỉnh lại.
"Quản lý Triệu, đừng căng thẳng. Trong lòng tôi biết rõ, anh là một trong số ít những đồng chí lão thành của xưởng may số ba."
"Ài! Ông chủ Giang, anh đang nói cái gì vậy?! Tôi, tôi đang làm việc nên làm thôi! Tất cả chúng ta đều dựa vào xưởng may số ba để kiếm ăn, xưởng may số ba chính là nhà của tôi! Các nhân viên trong nhà máy, còn gần gũi hơn cả người trong gia đình tôi!"