Đứa con nít đang ở trong lòng của mình, tóc đã rất dài, vóc dáng cũng tăng lên không ít, nếu không phải là khẩu âm quen thuộc, Giang Thấm Mai suýt chút nữa không nhận ra!
"Hì hì, là Thấm Mai à? Đã lâu không gặp, em sống có tốt hay không?"
Trần Mã Long dắt Giang Hạo Minh từ trong ngõ hẻm đi ra.
Trong tay hai người còn khoa trương hơn, lại mang theo một túi lớn đầy thức ăn!
"Không biết mua cái gì, nên mua đại vài thứ! Lần này anh lái xe tới, không bị say xe, đói bụng lắm rồi, nhanh về ăn cái gì đi!"
Trần Mã Long cười ha ha nói.
Tuy Giang Minh đã đổi địa chỉ, thế nhưng Trần Mã Long cùng Giang Minh vẫn luôn còn có liên hệ, dù sao hai người hiện tại đang làm ăn với nhau.
Đến cũng thật đúng lúc, vừa tới kịp thời gian ăn bữa tối.
Giang Thấm Mai nghe y nói như vậy, lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Ông chủ Trần, anh mua chừng này cũng nhiều quá rồi! Chúng ta sao ăn cho hết?"
Chị ấy nói, lại xoa xoa đầu của Trần A Tinh, nói: "A Tinh, đi, ăn cơm trước."
Trần A Tinh vươn bàn tay ra, xoa xoa vành mắt đỏ hoe, sau đó nhận đồ từ trong tay của Đại Phi Tiểu Phi, cũng theo phía sau Giang Thấm Mai trở về tạp viện.
~~~
Mười mấy phút sau.
Giang Châu còn ở trong sân chuẩn bị tiếp tục trò chuyện bước kế tiếp với Giang Minh, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
"Giang Châu? Em cũng trở lại rồi sao?"
Trần Mã Long cười hì hì, đi tới, để mấy thứ lên bàn, đi nhanh qua đây, đưa tay vỗ vai hắn cái bộp.
"Trở về chơi sao?"
Giang Châu thấy Trần Mã Long, cũng vui mừng cười nói: "Anh Long? Sao anh lại tới Phí Thành? Tới chơi sao?"
Giang Châu nói xong, lại liếc thấy Trần A Tinh đứng ở bên cạnh Giang Thấm Mai.
Cậu bé rụt người lại, một tay cầm lấy tay áo của Giang Thấm Mai, trốn tránh sau lưng của Giang Thấm Mai.
Cậu bé trông có vẻ lo lắng.
Chắc là Trần A Tinh muốn tới.
Quả nhiên, Giang Châu chưa nói hết câu, Trần Mã Long lập tức giận không chỗ phát tiết, bất đắc dĩ trừng mắt với Trần A Tinh đang núp.
"Còn không phải do Tinh Tử sao! Tự em đi hỏi xem! Xem nó làm chuyện tốt gì rồi!"
Trần A Tinh trầm mặc không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu đưa mắt nhìn Giang Thấm Mai, một lát mới mở miệng: "Dì Giang, ba con ba đánh con, đau quá."
Giang Thấm Mai sửng sốt.
Đánh con.
Ba chữ này, ở một mức độ nào đó, đã đâm vào dây thần kinh của Giang Thấm Mai.
Từ khi gả cho Trịnh Minh Quý tới nay, chị ấy bị đánh, Đại Phi Tiểu Phi bị đánh, nhiều không kể xiết.
Thậm chí dù giờ đã ly hôn rồi, xa cách Trịnh Minh Quý hơn nửa năm rồi, chị vẫn sẽ nửa đêm tỉnh mộng thức dậy.
Trong mộng, tất cả đều là âm thanh kêu la lúc Đại Phi Tiểu Phi bị đánh.
"Sao anh có thể đánh con hả!"
Giang Thấm Mai bỗng nhiên lớn tiếng nói.
Khoé mắt của chị hơi đỏ hồng, ngồi xổm người xuống, che chở Trần A Tinh ở phía sau mình, giống như gà mái đang bảo vệ gà con.
Giang Thấm Mai nhìn chằm chằm Trần Mã Long, giọng nói mơ hồ có chút run rẩy.
"A Tinh ngoan như vậy, sao anh có thể đánh thằng bé?"
Trong khoảng thời gian ngắn, trong viện không chỉ là Trần Mã Long, ngay cả Giang Châu cùng Giang Minh cũng có chút sững sờ.
Chị ba vẫn luôn tính tình mềm yếu, dù là hiện giờ, chị cũng là có thể không nói lời nào thì không nói, thông thường đều chỉ làm chuyện của mình.
Trừ phi đụng vào vảy ngược của chị ấy -- Đại Phi Tiểu Phi.
Chị ấy mới có thể dựng lên gai nhọn toàn thân.
Nửa năm nay, Trịnh Minh Quý tới tìm chị ấy một lần, ý tứ chính là làm bộ nói xin lỗi, sau đó làm ra thái độ ban ơn, muốn Giang Thấm Mai trở về.
Trên thực tế.
Trịnh Minh Quý vẫn cho rằng Giang Thấm Mai cuối cùng cũng chỉ có thể về với mình.
Dù ly hôn cũng tốt, chuyển hộ tịch cũng được.
Vào thời đại hiện giờ, đã kết hôn một lần, còn nuôi hai đứa bé, hơn nữa còn là hai đứa bé trai, có thể làm được gì?
Người đàn ông nào sẽ thích chị?
Dù có người thích, ai lại gánh cái nồi lớn này, giúp người khác nuôi con trai?
Vì vậy, Trịnh Minh Quý nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ Giang Thấm Mai cố ý mang đi con trai, nhất định là muốn mình đi tìm chị ấy.
Vì vậy gã lần đầu tiên chịu từ bỏ mặt mũi, chịu thua xin lỗi, mong Giang Thấm Mai cho gã cơ hội.
Trịnh Minh Quý đề xuất phải dẫn Đại Phi Tiểu Phi trở về.
Không ngờ điều này, đã chạm vào nghịch lân của Giang Thấm Mai.
Chị ấy tức đến mức con mắt đỏ bừng, rưng rưng lệ, đi tới hung hăng cho Trịnh Minh Quý một bạt tai.
Đây là lần đầu tiên trong đời chị ấy, phản kháng Trịnh Minh Quý.
Hét lớn bảo gã cút.
Trịnh Minh Quý tức điên chuẩn bị đánh trả, nhưng có mặt Giang Minh, Hầu Tử, gã không bị đánh cho no đòn đã tốt lắm rồi.
Mà bây giờ.
Vì Trần A Tinh, chị lại dám chất vấn Trần Mã Long.
Từ góc độ nào đó mà nói, Trần Mã Long... là sếp của chị.
Bầu không khí chết lặng, Giang Thấm Mai cuối cùng mới bình tĩnh.
Chị lại chất vấn Trần Mã Long?
Nhưng cảm thụ được Trần A Tinh siết chặt cánh tay của mình, Giang Thấm Mai cũng không hối hận.
Chị hít sâu một hơi, giằng xuống xung động, quay đầu nhìn về phía Trần A Tinh, nhỏ giọng hỏi: "A Tinh, có sao không? Đánh con chỗ nào? Có đau hay không?"
Nước mắt của Trần A Tinh rơi xuống.
Cậu bé lắc đầu: "Không đau."
Nói xong, ôm chặt Giang Thấm Mai không nói lời nào.
Cậu lớn như vậy, lần đầu tiên biết được hưởng tư vị được người khác bảo vệ.
Trần A Tinh lặng lẽ rơi lệ.
Nóng bỏng bàn tay của Giang Thấm Mai.
Trần Mã Long ngơ ngác một lúc mới có phản ứng.
Đầu óc của y ông ông, ngồi trên ghế, trong chốc lát y không biết phải trả lời Giang Thấm Mai ra làm sao?
Trong lồng ngực có một loại tâm tình rất kỳ quái.
Nếu là trước đó, hoặc nếu đổi thành người khác, hỏi mình tại sao đánh con, chắc chắn y sẽ mắng lại.
Mẹ kiếp.
Ông đây quản con trai mình, mày xen mồm vào làm quái gì?
Quản đến trên đầu của ông đây, ông cho mày biết vì sao hoa hồng lại màu đỏ bây giờ!
Mà lần này.
Giang Thấm Mai đỏ mắt, dùng tư thế gà mẹ bảo vệ gà con bảo hộ con trai mình ở phía sau, Trần Mã Long phát hiện mình không thể nào giận nổi.
Hơn nữa, có một loại cảm giác vui vẻ, phấn khích, thậm chí là cảm động rất kỳ quái.
Y sợ bị người ta nhìn ra, vội ho hai tiếng, cúi đầu uống một ngụm trà, mở miệng nói: "Anh đâu có đánh mạnh, có cần dữ với anh như vậy không?"
Trần Mã Long có chút phiền muộn.
Y nói, lại trừng mắt với Trần A Tinh, nói: "Tinh Tử! Tự con nói với dì con đã làm gì! Đừng để ba phải nói!"
Nãy giờ vẫn đứng phía sau Giang Thấm Mai, lúc này Trần A Tinh mới lò đầu ra, cúi đầu, thái độ thành khẩn lại áy náy nói: "Dì Giang, xin lỗi, con dùng kéo cắt nát sườn xám của ba."
Mọi người: "????"
"Còn là cái đắt tiền nhất! Tức chết tôi rồi!"
Nhắc tới chuyện này, Trần Mã Long lập tức giận không chỗ phát tiết.
Thì ra trong khoảng thời gian này, Trần Mã Long bận rộn nhiều việc, nhưng Trần A Tinh vẫn luôn muốn về đây.
Trần Mã Long đương nhiên sẽ không bằng lòng, chỉ nói nghỉ hè mới có thể qua đây.
Kết quả hôm sau, Trần A Tinh lặng lẽ cầm cây kéo đi vào nhà kho.