Dù sao thứ như một hội chợ thương mại, tổ chức trong thời gian dài như vậy.
Ai cũng không biết sẽ mang tới hiệu quả chấn động hay là khiếp sợ.
Vì vậy, Giang Châu cũng không bàn nhiều, thế nhưng cũng không đại biểu 50,000 bộ là đã đủ.
"Vậy làm thế nào?"
Giang Minh cau mày, anh ta đặt mông ngồi xuống, rót cho mình một cốc nước lớn, ừng ực uống xuống.
"Hay là… chúng ta làm ít thôi! Có bao nhiêu bán bao nhiêu!"
Anh ta ngốc nghếch.
Không nghĩ ra biện pháp gì hay.
Giang Châu cười đẩy cốc của mình qua.
"Anh, còn nhớ lần trước em đã nói như thế nào không? Có tiền mọi người cùng nhau kiếm, thế nhưng, chúng ta chỉ cần đứng ở đỉnh kim tự tháp là được."
Giang Châu chậm rãi nói: "Phí Thành này, không chỉ có một mình Tam Xưởng chúng ta, nó còn có xưởng may trang phục Nhất Xưởng, Nhị Xưởng, còn rất nhiều hãng may quần áo quy mô nhỏ, hai ngày trước em đã đi tìm kiếm toàn bộ các xưởng may vừa và nhỏ, tổng cộng máy may chắc khoảng ngàn máy."
"Hơn nữa này đều là công nhân may có tay nghề, chỉ cần thay đổi phương thức may quần áo, họ chỉ mất một ngày để bắt tay vào việc."
"Thời gian một tháng, 50,000 bộ tuyệt đối không thành vấn đề."
Giang Minh càng nghe con mắt trừng càng lớn, nhanh lên cho Giang Châu ngã nước nóng.
"Gì? Em muốn hợp tác với Nhất Xưởng Nhị Xưởng?"
Giang Minh nói xong, Giang Châu bèn lắc đầu.
"Không phải hợp tác."
Giang Châu cười nói: "Là nhập hàng."
Hợp tác?
Hắn không có ngu như vậy, chia khối bánh ngọt lớn này cho người khác.
Nếu trên danh nghĩa đặt hàng từ Nhất Xưởng Nhị Xưởng và các xưởng may nhỏ khác, thì tương đương có được nguồn hàng chất lượng cao, đến lúc đó lại vận chuyển đến Bắc Kinh tham gia triển lãm bán đấu giá.
Nói như vậy, mặc dù hắn chỉ kiếm chênh lệch giá từ đó, lợi nhuận kia cũng vô cùng khả quan.
Mắt của Giang Minh sáng rực lên.
"Vậy được! Anh sẽ đi đặt hàng quần áo ngay bây giờ! Nhưng giờ chắc chắn bọn họ đều biết mặt anh hết rồi, được rồi! Gọi Hầu Tử đi! Hầu Tử..."
Anh vốn còn tưởng rằng giống như trước đây, phái một người, đi đặt hàng, chỉ cần không bị phát hiện là Tam Xưởng là được.
Không ngờ vào lúc này đây, Giang Châu lắc đầu cắt ngang anh.
"Anh, lúc này đây, không thể nào gạt được."
Giang Châu mở miệng nói.
"Vì sao?"
Giang Minh nhíu mày, nói: "Nếu nói ra thân phận Tam Xưởng chúng ta, bọn họ chắc chắn sẽ không bán cho chúng ta!"
Đừng nói là bán.
Không gây sự là tốt lắm rồi!
"Bởi vì không gạt được."
Giang Châu nói: "Nếu chúng ta nhập hàng theo lô nhỏ lẻ thì không có vấn đề, nhưng chúng ta vừa mở miệng chính là đơn hàng lớn cả chục nghìn chiếc, xưởng may nhỏ còn dễ nói, Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng mỗi tháng sản xuất ra áo quần, cũng đều tiêu thụ vào cao ốc bách hóa, đây chính là chuỗi cung ứng trên mặt nổi, đến lúc đó nhất định sẽ có ảnh hưởng."
"Bọn họ chỉ cần tra một cái, là có thể tra được."
"Đến lúc đó kinh động người bên trên, cho người đến điều tra, tuy Tam Xưởng tạm thời không việc gì, nhưng con đường sau này sẽ khó đi."
"Cho nên, chuyện này, không thể nào lừa gạt, chúng ta muốn mua quần áo, phải đường đường chính chính mua, phải nhờ người bên trên công khai ủng hộ chuyện này mới được."
Quanh co uẩn khúc trong chuyện này, chẳng khác gì khiến Giang Minh lạc vào mê hồn trận.
Anh vội khoát khoát tay, xoa xoa mi tâm, đang phát sầu, chợt nhớ tới điều gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
Người sau đang nhàn nhã uống trà, thổi lá trà di chuyển, vẻ mặt tự tại.
Giang Minh sửng sốt.
Khoan đã.
Người em trai này...
"Em sớm có biện pháp?"
Giang Minh nhíu hỏi.
Giang Châu không hé răng, coi như là thừa nhận.
Giang Minh: "..."
"Ba!"
Giang Minh đặt bình nước ấm lên bàn, giận dữ nói: "Tự em châm trà đi! Khiến anh uổng công lo lắng sốt ruột!"
Giang Châu nghiêng đầu nhìn về phía Diêu Quyên: "Chị dâu! Anh làm vỡ bình nước ấm rồi!"
Trong chốc lát chỉ nghe thấy giọng nói giận dữ của Diêu Quyên vang lên.
"Giang Minh! Anh nhìn xem chuyện tốt mình làm đi! Tay chân vụng về, có thể cẩn thận hơn được không?!"
Giang Minh: "???!!!"
Thằng em dám chơi xỏ anh!
~~~
Buổi chiều, 3 giờ, Giang Châu chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Kết quả là nhìn thấy Trần Mã Long đăm chiều từ trong phòng đi ra.
Hai người đối mặt, Trần Mã Long ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức nói: "Đi đâu vậy? Ta cùng đi."
Giang Châu nói: "Anh tới Phí Thành nhiều ngày như vậy, tại sao còn chưa đi?"
Hắn nói, hai tay vòng quanh ngực, nhìn về phía Giang Thấm Mai, kéo dài âm điệu, đầy thâm ý nói: "Làm sao, tiếc chị ba em sao?"
Mấy ngày nay, Giang Châu hơi lưu ý quan hệ giữa Trần Mã Long cùng chị ba.
Rất vi diệu.
Sau khi hai người nhìn đối phương, ánh mắt sẽ nhanh chóng dời đi, còn khi hai người ở một mình, bầu không khí rất kỳ quái.
Giang Châu cũng coi như là người từng trải.
Cái kiểu đôi bên len lén nhìn nhau, Giang Châu biết rằng giữa hai người họ nhất định phải có chuyện gì đó.
Trần Mã Long như bị đâm thủng tâm sự, lập tức mặt tối sầm, nhấc chân đá Giang Châu.
"XXX mẹ em! Đừng nói lung tung! Có tin anh đánh em hay không!"
Giang Châu cười cười vội né tránh.
"Được được được, em không nói! Em không nói!"
Lúc này Trần Mã Long mới đi theo phía sau Giang Châu, hai người rời nhà, đi về phía toà thị chính.
Dọc theo đường đi, Giang Châu cùng Trần Mã Long hàn huyên về chuyện kinh doanh, anh Long lúc này mới lấy lại chút bình tĩnh, nhìn Giang Châu đi tới trước cổng toà thị chính, Trần Mã Long vô cùng nghi hoặc.
"Em tới toà thị chính làm gì? Nơi đây đều là những kẻ bưng bát sắt, chẳng lẽ em muốn tìm bọn họ nhờ giúp sao!?"
Trần Mã Long điều hành công việc kinh doanh của riêng mình, y hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai.
Vào thời đại này, mặc dù việc kinh doanh lợi hại hơn nữa, trong túi có tiền nhiều hơn nữa, thế nhưng gặp phải đám bưng bát sắt, chắc chắn là bị dạy đời.
Nhất là nghe đến kinh doanh, còn là kinh doanh cá thể, sắc mặt của những người đó lập tức nặng nề, lập tức lên mặt dạy đời.
Trước đây lúc Trần Mã Long mới bắt đầu kinh doanh, chịu không ít khổ.
Bây giờ thấy Giang Châu lại tới toà thị chính, y khó tránh khỏi theo bản năng mâu thuẫn bài xích.
Giang Châu nhún nhún vai, quay đầu nhìn Trần Mã Long cười nói: "Anh Long, em hiểu ý của anh."
"Thế nhưng, anh Long, anh suy nghĩ kỹ một chút, quan sát, theo thời đại phát triển, chỉ còn một số người giữ tư tưởng bảo thủ."
"Thế hệ trước thường áp đặt, cảm thấy kinh doanh cá thể chính là cái đuôi của tư bản chủ nghĩa, mà trong này, có không ít người tuổi trẻ, vừa mới lên đảm nhiệm lãnh đạo, bọn họ tuổi trẻ gan lớn, có tầm nhìn xa, đối với hộ kinh doanh cá thể chúng ta, thái độ cũng tốt hơn nhiều."
Mà đây cũng là mục đích lần này Giang Châu tới.
Hắn muốn tìm người, tìm lãnh đạo.
Dùng thành quả của chính mình, dùng Tam Xưởng cùng xưởng may Thanh Thanh làm thí dụ, thuyết phục đối phương đứng ra, thu mua áo quần của Nhất Xưởng Nhị Xưởng.
Tuy rất khó, thế nhưng chuyện do người làm.
Hơn nữa, Giang Châu có lòng tin với bản thân.
Trần Mã Long chép miệng, không tiếp lời, y hai tay khoanh trước ngực, nói: "Tự em đưa ra quyết định lạp! Anh nói nhé, đợi lát nữa bị chửi, đừng tới tìm anh!"
Giang Châu cười cười, chỉ đứng ở trước cổng toà thị chính.