"Em chuẩn bị thu mua một số lượng lớn quần áo để bán ở Bắc Kinh trong khoảng thời gian hơn một tháng nữa, kế hoạch ban đầu là mua 50.000 bộ quần áo. Nhưng chỉ có mỗi xưởng may số ba với khoảng hơn trăm người thì không sản xuất được nhiều quần áo như vậy."
Giang Châu nói: "Vì thế em mới đến xưởng may số một của mọi người để hỏi xem anh có muốn sản xuất quần áo theo kiểu dáng mà em cần không. Tuy giá thành của mỗi chiếc áo khác nhau, nhưng lợi nhuận chắc chắn cao hơn so với cửa hàng bách hóa.
Em đã tính qua rồi. Bây giờ, nếu anh đồng ý thì chỉ trong một tháng, số tiền mà xưởng may số một kiếm được chắc chắn lớn hơn gấp hơn năm lần lợi nhuận hàng năm.
Sau này nếu quần áo mà bán chạy, lợi nhuận còn có thể nhiều hơn nữa."
Gấp năm lần lợi nhuận hàng năm?!
Khoảnh khắc khi miếng mồi kia được ném ra, hô hấp của La Chính Huy cùng Lưu Ngọc Căn đều trở nên nặng nề hơn!
Hai người cơ hồ là đều vô thức liếc nhau một cái.
Lưu Ngọc Căn run rẩy cầm tách trà lên, nhấp một ngụm.
Sau một lúc lâu, anh mới nói: "Xưởng may của chúng tôi đã được thành lập trong nhiều năm, tất cả quần áo được sản xuất ra đều được bán cho nhiều cửa hàng bách hóa khác nhau, không chỉ ở Phí Thành mà còn các ở cửa hàng bách hóa ở cấp tỉnh và quận, các cấp thành phố nữa. Giờ nếu bán cho anh, thì tính sao với bọn họ?
Thế nên là tôi không đồng ý."
Lưu Ngọc Căn tuy động tâm, nhưng nói cho cùng thì xưởng may này là xí nghiệp quốc doanh.
Nếu mà tùy tiên quan hệ với các công ty tư nhân rồi bị tra ra, đến lúc đấy sẽ bị vu cho tội đầu cơ trục lợi, chắc chắn phải vào tù!
Ông sắp nghỉ hưu rồi, xưởng may có tồi tệ đến đâu thì cũng có thể chống đỡ được hai năm.
Tội tình gì mà phải liều mạng!
"Ngài xưởng trưởng!"
La Chính Huy không nhịn được, cau mày, lớn tiếng nói: "Anh hãy nghĩ đến nhân viên của xưởng may số một chúng ta! Già trẻ lớn bé, đều phải cần ăn cơm!"
Bầu không khí trở lên lặng.
Lưu Ngọc Căn không có tiếp lời.
Giang Châu tiếp tục nói: "Nói đến quần áo trong các cửa hàng bách hóa, em nghĩ hai người hiểu rõ hơn em. Bây giờ, trong các nhà kho của nhà máy số một và số hai, quần áo đang chất thành đống, phải bán đến nửa năm nữa mới hết.
Giờ việc buôn bán không có hiệu quả không tạo ra lợi ích, mà vẫn cố chấp làm những bộ quần áo lỗi thời kia mà không đổi mới thì... Anh đã từng nghĩ rằng cái bát ăn cơm bằng sắt kia có thật sự là cái bát cơm bằng sắt không?"
Mọi người nghe vậy đều khẽ giật mình.
"Chính phủ chúng ta thành lập xưởng may số một, chẳng phải là vì lợi nhuận sao?"
"Nếu nhà máy hoạt động không tốt rồi thua lỗ năm này qua năm khác. Thế thì tại sao chính phủ phải chi tiền trợ cấp cho xưởng may mỗi năm? Nếu xưởng may mà tan rã, những lão nhân viên của xưởng may số một sẽ... "
Giang Châu cũng không nói nhiều lời, đến điểm là dừng là đủ.
Bầu không khí trở lên trầm lặng.
Lưu Ngọc Căn bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Giang Châu, lớn tiếng nói: "Cậu đây là đang vu khống tổ chức! Làm sao mà tổ chức lại có thể giải tán xưởng may chỉ vì chúng ta không thể kiếm tiền được chứ?!"
Giang Châu nhún nhún vai, nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc Căn, thẳng thắn nói: "Nếu không phải vì tiền, thì làm sao xưởng may của tôi làm sao có danh hiệu là xưởng may số ba được? Làm sao những xí nghiệp tư nhân kia tồn tại được?
Xưởng trưởng à, tư tưởng của ngài nên sửa đổi một chút."
Thiên hạ rộn ràng đến là vì lợi, thứ thiên hạ hướng đến vẫn là lợi.
Chính phủ cũng không ngoại lệ.
Cho phép các công ty tư nhân được ghi tên mình vào danh sách, thuế đóng hàng năm cùng một số thu nhập từ lĩnh vực xám… Tất cả chẳng phải đều vì tiền sao?
Lưu Ngọc Căn sững sờ, cuối cùng không nói nữa.
La Chính Huy thấy vậy liền xoa tay đầy phấn khích.
Ông dập tàn thuốc ra, nhìn Giang Châu nói: "Được! Chúng ta nói chuyện này một chút nào! Thời gian một tháng thì hơi vội, nhưng tôi nghĩ dựa theo bản sự của công nhân xưởng may số ba của chúng ta, tuyệt tối có thể bắt kịp! "
~~~
Một ngày sau.
Giang Châu cùng Trần Hữu Chính bước ra khỏi xưởng may số hai cùng với chiếc cặp công văn dưới tay.
Trên mặt cả hai đều mang theo ý cười.
"Chuyện này mà cậu lớn mặt dám làm, thì tôi sẽ giấu diếm chính phủ trước giúp cậu, cậu cứ việc yên tâm. Chỉ cần cậu thực sự có thể kiếm được tiền, mưu tính có lợi cho người dân Phí Thành, tôi có thể cam đoan tổ chức nhất định sẽ ghi nhớ công lao của cậu!"
Mặt mũi Trần Hữu Chính sáng bừng bừng nói với Giang Châu.
Giang Châu khoát khoát tay cười nói: "Làm việc thiết thực, mưu cầu phúc lợi mà thôi. Kiếm được tiền rồi nói tiếp."
Hắn lại cùng Trần Hữu Chính nói sơ qua về tình hình chung, sau đó hai người rời hẹn thời gian gặp mặt lần sau rồi rời đi.
Giang Châu xoay người đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Dạo này thời tiết càng lúc càng nóng, Phí Thành còn nóng hơn cả Bắc Kinh, tầm này đang là khai xuân, cả đường phố đều tràn ngập sắc xuân.
Liếc mắt nhìn xung quanh, đều là màu xanh mơn mởn, đáng yêu đến mức làm cho lòng người rung động.
Giang Châu mua vài thứ cho cả nhà, rồi gọi một cái xe ba bánh, lắc lư đi về nhà.
"Baba! Baba về rồi?!"
Đoàn Đoàn Viên Viên đang chơi trò chơi với Giang Hạo Minh cùng mọi người.
Nhìn thấy Giang Châu rở lại với một cái túi nylon lớn trên tay, hai đứa liền mừng rỡ đứng dậy chạy tới.
"Kẹo kẹo! Viên Viên muốn ăn kẹo!"
Bọn trẻ đều là những chú mèo tham ăn, Trần A Tinh, Giang Hạo Minh còn Đại Phi Tiểu Phi đều vây quanh Giang Châu, cứ hô cái gì thúc thúc rồi ca ca, lộn xộn hết cả lên.
Giang Châu bất đắc dĩ đành lấy hết đồ ăn mới mua ra rồi cười.
"Hạo Minh, cháu lớn tuổi nhất, cháu chia cho mọi người một chút đi."
Giang Hạo Minh gật gật đầu, cầm lấy một bao đồ ăn lớn. Đám trẻ con như một bầy ong, cứ thế mà chạy theo Giang Hạo Minh.
Cánh tay đang duỗi ra Giang Châu để chuẩn bị ôm Đoàn Đoàn Viên Viên lập tức cứng lại giữa không trung.
Giang Châu: "..."
Sao thế này?
Hai tiểu bảo bối thế nào lại không quan tâm đến ông bố này rồi?
Có ăn là... quên cả bố?
Hắn thở dài rồi lắc đầu bước vào sân.
Liếc mắt qua đã nhìn thấy Trần Mã Long ngồi ở trên băng ghế nhỏ,, nhìn Giang Thấm Mai đang thêu thùa bên cạnh.
Việc thêu thùa không thể được thực hiện một cách vội vàng, đặc biệt là khi Trần A Tinh đã xuống tay rất là độc ác, ước tính phải mất hai ngày mới sửa được hết.
Điều kỳ quái là, Giang Châu đã bảo Trần Mã Long rằng lúc nào xong sẽ gửi trực tiếp cho anh, không ngờ Trần Mã Long lại không đồng ý, muốn tự mình mang về.
Giang Châu mơ hồ đã đoán được nguyên nhân, thế nên lúc này hắn cũng không lên tiếng nữa.
Hắn bước vào, đặt đồ lên bàn rồi đi thẳng vào trong nhà.
Anh cả Giang Minh vẫn đang đi làm, chị dâu Diêu Quyên giờ đang nhổ cỏ bón phân cho vườn rau nhỏ trong sân,.
Giang Châu bước vào phòng.
Yên tĩnh.
"Vợ à?"
Hắn nhẹ giọng lên tiếng, vừa đi vào bên trong liền nhìn thấy Liễu Mộng Ly đang nằm ngủ trên bàn.
Trước mặt cô có một cuốn sách, là sách tiếng Anh, Giang Châu đi tới liếc mắt nhìn qua, nó dày đặc ghi chú.
Khi thời tiết trở lên nắng nóng thì đồng nghĩa với việc kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần.
Tháng sáu sẽ thi, giờ đã bước sang tháng tư, tính tổng cộng lại thì còn hơn hai tháng.
Trong khoảng thời gian này Liễu Mộng Ly vẫn luôn ôn tập, cô thích đọc sách cũng muốn quay trở lại trường, trong lòng Giang Châu hiểu rõ.
Hắn bắt đầu ngắm nhìn cô..
Lông mi thật dài, da thịt trắng noãn, một năm trở lại đây, cô trông đầy đặn, có da có thịt hơn không ít.
Có một tầng lông nhung mịn màng tinh tế phủ kín phân nửa vành tai trắng nõn mềm mại của cô.
Hai mắt Giang Châu mờ đi, hắn đột nhiên cúi người xuống hôn cô một cái.