Tại thời điểm này, tại cửa hàng điện gia dụng Liễu Giang.
Diệp Mẫn Kiệt đang cầm máy tính, nhanh chóng tính toán thu nhập của ngày hôm nay.
Trong khoảng thời gian này, khi Giang Châu về Phí Thành, anh vẫn luôn phụ trách công việc kinh doanh tại Bắc Kinh.
Dương Thụ Long đã lớn tuổi, mà ngày thường còn phụ trách nhiệm vụ giúp Giang Châu thu mua đồ cổ ở khắp hang cùng ngõ hẻm.
Thế nên là việc bán đồ điện đổ hết lên vai anh.
Không thể không nói, Diệp Mẫn Kiệt rất thông minh, trong khoảng thời gian này, anh đã tìm được một vài sinh viên giúp anh chào hàng.
Dĩ nhiên không phải là sinh viên của Đại học Bắc Kinh.
Sinh viên ở Bắc Kinh, người nào cũng có tính kiêu ngạo từ trong xương, bí mật mua một chiếc máy tính khoa học đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. Làm sao có thể nhận việc chào hàng được?
Diệp Mẫn Kiệt đã đến trường dạy nghề gần đó, tung ra miếng mồi là rất nhiều tiền, luôn có những sinh viên thiếu tiền đến nhận công việc chào hàng kia.
Ở thời đại này, cái danh "sinh viên đại học" rất là có giá.
Tuyên truyền trong trường học vài lần, sau đó lại đến các hang cùng ngõ hẻm, gõ cửa, hỏi han một chút rồi tiết lộ danh tính sinh viên đại học của mình.
Việc chào hàng này dễ đến mức không tưởng.
Chỉ trong hơn một tuần, dưới sự kiểm soát của Diệp Mẫn, giá bán tăng lên rất nhiều, số lượng hàng bán được cũng tăng nhanh chóng.
Thâm tâm anh vì thế mà cực kỳ cao hứng.
Giang Châu khi trở lại, nhất định sẽ khen ngợi anh!
Trong lòng anh có tiếng thở phào, lúc này anh luôn cảm thấy mình đã chứng tỏ được bản thân.
"Mẫn Kiệt?"
Khi đang suy nghĩ vẩn vơ, Diệp Mẫn Kiệt đột nhiên nghe thấy giọng của Giang Châu.
Hắn vốn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thì quả thực nhìn thấy Giang Châu!
Diệp Mẫn Kiệt lập tức từ sau quầy bước ra, vui vẻ nói: "Giang Châu, cậu về rồi à?"
Hắn phát hiện giá bán được đặt ra lúc này khác với giá bán mà hắn đã đánh trước đó.
Giá máy tính casio đã tăng từ 130 tệ lên 140 tệ, giá đồng hồ điện tử cũng tăng lên đến tận 80 tệ.
Tổng quát còn lại, chỉ cần giá do chính hắn định ra trước đó, giờ tất cả đều đã tăng thêm mười tệ.
Giang Châu bất động thanh sắc thu tầm mắt lại, nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Mẫn Kiệt.
"Có chuyện gì xảy ra với giá tiền vậy?"
Khóe miệng hắn vẫn tủm tỉm như cũ, không lộ ra vẻ vui mừng.
Ngay sau đó, Diệp Mẫn Kiệt bước nhanh tới, ưỡn ngực cười nói: "Trong khoảng thời gian cậu đi vắng, tôi phát hiện khắp hang cùng ngõ hẻm về cơ bản đều do chúng ta làm chủ.
Vì vậy, tôi đã tăng giá bán, sau đó tôi đến vài trường dạy nghề gần đó và đưa tiền cho vài người để giúp chúng ta quảng bá và bán hàng. Họ đều là sinh viên đại học, có uy tín cao và biết bán hàng! Lợi nhuận của chúng ta cũng tăng lên rất nhiều!"
Anh nói một cách rất hào hứng.
Anh hoàn toàn không nhận ra ám sắc vừa lóe ra trong đôi mắt Giang Châu.
Chờ Diệp Mẫn Kiệt nói xong, lông mày của Giang Châu cuối cùng cũng nhíu lại.
Hắn ta nói: "Bắt đầu từ ngày mai, giá bán hàng của chúng ta sẽ bắt đầu giảm, mỗi món hàng giảm một tệ, có khách hỏi thì nói là vì giá thu mua từ Bành Thành đã giảm, chúng ta căn cứ theo giá nhập hàng để định giá bán.
"Sau đó lại chuẩn bị một chút quà nho nhỏ, chúng ta bỏ ra chút tiền, mỗi người một phiếu hai cân thực phẩm, để đền bù cho những khách hàng đã mua hàng với giá cao lúc trước."
"Còn về những những sinh viên chào hàng kia, họ cũng phải mang theo phiếu thực phẩm. Nếu có người hỏi mua, không cần quan tâm họ có mua thật hay không thì cũng sẽ được tặng phiếu lương thực.
Anh dặn mấy người chào hàng khi tặng phiếu, thái độ phải tốt một chút.
Thấy Giang Châu bỗng nhiên đổi giọng, đã thế còn nói một chuỗi dài như vậy, nói gần nói xa thì ý đều là anh đã làm sai đúng không?
Diệp Mẫn Kiệt hơi khựng lại, như thể cả người bị dội một chậu nước lạnh vậy.
Anh đứng ngây tại chỗ, một lúc sau mới định thần lại, nhìn Giang Châu, nói nhỏ: "Giang Châu, tôi không hiểu, tăng giá bán rồi tìm phương thức bán hàng mới, đây chẳng phải là giúp tăng lợi nhuận lên sao?"
Diệp Mẫn Kiệt khó hiểu hỏi: "Tại sao lại còn phải đền bù cho họ?"
Giang Châu đưa tay bóp bóp mi tâm, thở dài.
Trên thực tế, đây là điều mà hắn chưa hề nghĩ tới.
Diệp Mẫn Kiệt muốn kiếm tiền, đó là điều tốt, nhưng theo quy luật thị trường mà nói, việc tăng giá bán một cách mù quáng không phải là điều tốt.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Theo quy luật thị trường, muốn tăng giá bán thì chỉ có một loại tình huống mới có thể tăng."
"Là tình huống gì?"
"Độc chiếm toàn bộ thị trường."
Giang Châu giải thích: "Mỗi một dạng hàng hóa đều có ước định về việc ước định giá. Nếu mà mù quáng tăng giá bán, thì có thể kiếm lợi lớn trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài, nó sẽ tiêu hao hết tất cả những khách hàng chất lượng cao mà chúng ta đã tích lũy được trong thời gian đầu."
Kỳ thực việc Giang Châu nói cũng không phức tạp.
Kinh doanh phụ thuộc vào cái gì?
Đó chính là sau khi kiếm được lượng khách hàng mới thì có thể giữ được chân lượng khách hàng cũ.
Chỉ như vậy mới có thể phát triển hơn, thương hiệu cùng danh tiếng mới tốt hơn được.
Nếu là bán hàng kiểu du kích trước đây, Giang Châu sẽ không lo lắng điều này.
Thế nhưng bây giờ đã có thương hiệu điện khí Liễu Giang, cũng có nghĩa là hắn đang bắt đầu phát triển theo kiểu dòng thương hiệu.
Giờ nếu mà nâng giá một cách mù quáng, thì khách hàng cũ cũng sẽ mua vì tin tưởng lúc đầu.
Nhưng sau này khi thời gian trôi qua, họ chắc chắn sẽ nhận ra việc càng một nhãn hiệu mà cửa hàng điện khí Liễu Giang lại bán giá cao hơn.
Nói ngắn gọn chính là "Càng thân càng quen thì càng lèn cho đau."
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc tăng giá chính là tự chuốc lấy thất bại,
Mà lại càng sai lầm khi tìm sinh viên đại học để bán hàng.
Sinh viên đại học ở thời đại này đều có sự kiêu ngạo từ trong xương.
Cứ coi như giờ họ là nô lệ đồng tiền, thế nhưng việc đi chào hàng với họ vẫn là một việc đáng hổ thẹn.
Sau này, khi rời ghế nhà trường, lần lượt bước chân vào quan trường, có được công việc ổn định, họ sẽ chỉ cố gắng hết sức để xóa đi trải nghiệm này.
Không nói những cái khác, chỉ cần nhìn Giang Minh Phàm là biết, Nếu không bị Giang Châu bắt quả tang, đánh chết gã cũng sẽ không thừa nhận chính mình mở văn phòng phẩm.
Bởi vậy, đối với sự phát triển lâu dài của nhãn hiệu mà nói, đây quả thực bất lợi.
Giang Châu phân tích một hồi về cả lợi lẫn hại cho Diệp Mẫn Kiệt.
Diệp Mẫn Kiệt từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu, không nói lời nào, lúc Giang Châu nói xong mới gật đầu đáp: "Ra vậy.. tôi biết rồi."
Nói xong, Diệp Mẫn Kiệt lại nhớ tới cái gì đó, lập tức dùng chìa khóa mở cái quầy ở phía dưới, lấy từ bên trong ra một cái hộp gỗ.
"Đây là tiền lãi mấy ngày nay, cậu nhìn xem!"
Trên mặt Diệp Mẫn Kiệt lộ ra vẻ hơi hưng phấn.
"Cho dù tặng cho mỗi người hai phiếu thực phẩm, thì chúng ta vẫn kiếm được rất nhiều tiền!"
Giang Châu không tiếp lời.
Hắn nghiêng người nhìn thoáng qua Diệp Mẫn Kiệt, đột nhiên phát hiện cậu thông tín viên Diệp vốn tính thanh đạm chỉn chu kia, giờ lại có chút sai sai.
~~~
Đến tối, Trịnh Trung Quang trở về.
Nhìn thấy Đoàn Đoàn Viên Viên trở về, ông vui mừng khôn xiết., lần đầu tiên mua nguyên một bàn thức ăn ngon để Liễu Mộng Ly nấu.
Ông lại cầm cho Đoàn Đoàn Viên Viên hai cái trống lúc lắc, rồi cùng hai tiểu bảo bối chơi đùa trong sân một hồi.
"Đến giờ ăn rồi!"
Liễu Mộng Ly đã làm xong một bàn đồ ăn.
Sau khi đưa đũa cho Trịnh Trung Quang, cô lại sắp xếp bát đũa cho Đoàn Đoàn Viên Viên.