Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 374: Ngày mai chúng ta sẽ đi



Giang Châu bèn bước nhanh tới, vỗ vỗ ở sau lưng của vợ.

Trịnh Trung Quang nhìn thấy Giang Châu đã trở về, lập tức kể lại mọi chuyện.

Thì ra hai đứa con nít thừa dịp Liễu Mộng Ly nấu cơm, lén ở trong sân nghịch nước, đến khi Liễu Mộng Ly nấu cơm xong, kêu hai đứa ăn cơm, mới phát hiện hai đứa đã ướt như chuột lột.

Ngày hôm qua gió rất to, mới thổi qua, Đoàn Đoàn Viên Viên đã lạnh đến run lẩy bẩy, quả nhiên buổi tối vừa nôn vừa tiêu chảy, cơ thể thì nóng rần.

Liễu Mộng Ly cực kỳ tự trách, vội mang hai con đến khám bệnh, đáng tiếc một người chăm cóc hai đứa trẻ bị bệnh thật sự là lo không xuể, Trịnh Trung Quang trở về thấy thế, vội vàng đến giúp.

"Giang Châu, nói đến đây, chú muốn phê bình con."

Trịnh Trung Quang trầm mặt xuống, nói: "Tiền có thể kiếm bất cứ lúc nào, thế nhưng con thì chỉ có hai đứa, con bận hơn nữa, cũng phải dành nhiều thời gian chăm sóc hai cô bé, một mình Tiểu Liễu, làm sao chăm sóc xuể?"

Giang Châu trầm mặc gật đầu.

Hắn đi tới, nhận lấy Đoàn Đoàn từ trong lòng của Trịnh Trung Quang, lại nhìn Liễu Mộng Ly, nhẹ giọng nói: "Người nên xin lỗi là anh, Mộng Ly, xin lỗi, em vất vả rồi."

Trịnh Trung Quang nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Ông ngồi chồm hổm ở cửa, lấy ra thuốc lá rời từ trong túi, châm lửa, rít mạnh mấy hơi.

Trên bầu trời ánh trăng sáng tỏ.

Ông thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Thật ra ông cũng biết lời nói vừa nãy của mình khá nặng nề, dù sao Giang Châu là trụ cột trong nhà, hơn nữa vào thời đại này, cho dù là ở Bắc Kinh, phần lớn trẻ con đều ở cùng ông nội bà nội.

Hai vợ chồng cùng là công nhân viên, ngày nào cũng phải đi làm từ sáng sớm, có rất ít thời gian chăm sóc con cái.

Như Giang Châu cùng Mộng Ly vậy, đã coi như là rất tốt.

Nhưng ông lại kìm không được cơn giận.

Ông nhớ lại, trước đây nếu mình có thể quan tâm gia đình nhiều hơn, ở bên hai con gái của mình, gần gũi với vợ của mình, có phải lúc này tiếc nuối sẽ ít đi một chút hay không?

Suy cho cùng, tất cả chỉ là cảm giác khó chịu trong lồng ngực của ông mà thôi.

Hút thuốc lá rời xong, Trịnh Trung Quang gõ tẩu thuốc, một mình đi vào trong bóng đêm.

~~~

Sau nửa đêm, trạm xá rốt cục có một chiếc giường trống.

Đoàn Đoàn Viên Viên truyền dịch xong, Giang Châu cùng Mộng Ly ôm hai đứa trẻ lên trên giường, lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể, sau khi xác định không phải phát sốt, Liễu Mộng Ly cùng Giang Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh ngày hôm qua ngồi xe chắc chắn cả đêm không ngủ, anh về trước nghỉ một lát đi, buổi tối để mình em trông con là được."

Liễu Mộng Ly nhẹ giọng nói.

Mới vừa nói xong, Giang Châu liền vươn tay, ôm vợ vào trong lòng.

Cằm tựa ở tóc của nàng đỉnh, nhẹ nhàng cà cà, sau đó nói: "Nói ngốc nghếch gì thế?"

"Sao em ngủ cho được?"

Giang Châu nói, điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn: "Em dựa vào người anh một lát đi, đợi Đoàn Đoàn Viên Viên tỉnh lại anh sẽ gọi em."

Liễu Mộng Ly gật đầu, gục đầu vào trong lòng của Giang Châu, sau đó nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Bóng đêm yên tĩnh.

Trăng treo đầu cành.

Trong phòng, hai đứa con nít đã ngủ say từ lâu, trong ngực của hắn, Liễu Mộng Ly nằm im, nhiệt độ cơ thể ấm áp thấm vào cơ thể cô qua lớp vải mỏng.

Giang Châu không kìm được vươn tay, ôm vợ thật sát vào trong lòng mình.

Cúi đầu, hôn lên trên tóc của vợ.

"Vợ, khổ cho em rồi."

~~~

Sáng sớm, lúc Liễu Mộng Ly mở mắt ra còn không biết mình nằm ra giường ngủ từ lúc nào.

"Vợ, tỉnh rồi sao?"

Giang Châu từ ngoài cửa bước vào, cầm trong tay ca hai tráng men, không đậy nắp, đang bốc hơi nghi ngút.

"Đây là cháo, để Đoàn Đoàn Viên Viên uống, còn đây là hoành thánh."

Giang Châu đưa ca tráng men tới: "Ăn vài miếng lót dạ đi em."

Liễu Mộng Ly nhận lấy, lại liếc nhìn Đoàn Đoàn Viên Viên còn đang ngủ.

"Còn anh? Ăn chưa?"

Giang Châu gật đầu, dịu dàng nói: "Ăn rồi."

Liễu Mộng Ly nghe xong mới yên tâm ăn.

Giang Châu ngồi bên cạnh vợ, nghiêng đầu nhìn vợ, liền nhìn thấy hàng mi dài cong vút của cô, mái tóc đen mượt, còn có làn da trắng nõn dưới cổ áo.

Liễu Mộng Ly vừa ăn xong, Đoàn Đoàn Viên Viên cũng tỉnh.

Thấy Giang Châu trở về, hai đưa con nít vô cùng vui vẻ, nhõng nhẽo đòi Giang Châu ôm.

Giang Châu vươn tay, lần lượt ôm hai cô con gái, lại dỗ vài câu, lúc này mới dùng muỗng đút cháo cho hai đứa trẻ.

Ăn uống no đủ, bác sỹ qua đây kiểm tra trắc nhiệt độ cơ thể, nói là đã khoẻ rồi, có thể trở về nhà.

Giang Châu cùng Mộng Ly nghe xong mới hoàn toàn yên tâm.

Buổi trưa sau khi trở về, Trịnh Trung Quang rất vui, xin nghỉ làm, mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên chơi ở trong sân.

Giang Châu xách vali ở trong sân vào trong nhà, phía sau Liễu Mộng Ly đi vào theo, nói: "Hai ngày qua anh không nghỉ ngơi tốt rồi, anh nghỉ một đi, anh đi làm cơm."

Nói xong cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Phía sau, Giang Châu bỗng đưa tay giữ cô lại.

"Vợ."

Hắn mở miệng, kéo Liễu Mộng Ly qua, ôm chặt cô, đè cả người đặt trên người của cô, toàn thân thả lỏng lười biếng.

"Ôm một cái."

Giang Châu nói, vừa nói xong, hắn đưa môi hôn lên vành tai của cô.

Liễu Mộng Ly sửng sốt, căng thẳng đến mức vội vã nhìn ra ngoài sân.

"Giờ còn là ban ngày đó! Hai ngày liền anh đã không nghỉ ngơi, hiện tại... hiện tại mà ấy, không tốt đối với cơ thể của anh."

Sắc mặt của cô đỏ lên.

Cô ngập ngừng nói, sau đó định vươn tay đẩy ra Giang Châu.

Không nghĩ ông chồng lại cười, tệ hại hơn còn cắn vào vành tai của cô một cái.

"Vợ, em đang nghĩ gì vậy?"

Hắn nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."

Liễu Mộng Ly nghi ngờ nhìn hắn, gương mặt không hề tin tưởng.

Người này.

Mỗi lần đều là mượn loại cớ này, lần nào cũng nói có việc, cuối cùng đều sẽ đè cô ra...

"Không cần nghĩ nhiều."

Giang Châu mím môi, rốt cục nhỏm dậy, đôi tay vịn chặt bả vai của vợ, nghiêm túc nhìn vợ.

"Anh biết địa chỉ của ba mẹ rồi."

Hắn nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly, nhấn mạnh từng chữ.

Cô thậm chí hơi đơ ra, ngây ngẩn một lúc, một lát sau mới mở miệng: "Địa chỉ, địa chỉ của ba mẹ? Anh đang nói..."

Đầu óc dần dần rõ ràng.

Liễu Mộng Ly kinh ngạc trợn to mắt, đầu óc đang ong ong trong nháy mắt đột nhiên yên tĩnh.

"Thật vậy chăng?!"

Cô vừa mừng vừa sợ, sự uể oải nhanh chóng tan biến, thậm chí còn cầm lấy áo của Giang Châu, dùng sức kéo: "Giang Châu, anh nói… anh tìm được địa chỉ của ba mẹ em rồi? Ở nơi nào? Ở Bắc Kinh sao? Hay là ở thành phố Thượng Hải?"

Giang Châu gật đầu, an ủi xoa xoa đầu của cô.

"Ở Bắc Kinh, núi Vọng Nhi."

Giang Châu nói: "Trước khi đi Dương Thành đã tra được, chẳng qua anh muốn trở về nói cho em biết, sau đó lại cùng đi."

Hắn nói, cười cười: "Dù sao, con rể vừa đến nhà, cũng phải chuẩn bị thật tốt đúng không em?"

Giang Châu nói đùa như vậy, Liễu Mộng Ly nhịn không được bật cười.

Xa cách nhiều năm, cô bỗng nhiên biết được chỗ ở của ba mẹ, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút không biết làm sao.

Giang Châu cùng vợ, yên lặng ngồi ở trong phòng.

Một lúc lâu, Liễu Mộng Ly mới ngẩng đầu, nhìn Giang Châu, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Ngày mai đi nha? Chiều nay em mua vài món đồ, ngày mai chúng ta sẽ đi thăm ba mẹ, có được không anh?"

Giang Châu dịu dàng hôn lên trán của vợ.

Gật đầu cười nói: "Được."

~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.