Sau khi định thần lại, ông mới nhanh chóng đưa tay đỡ Giang Châu dậy.
"Làm sao vậy? Sao cậu lại ở đây? Bọn họ đánh cậu sao? Cậu có bị thương không? Chúng ta mau đến bệnh viện!"
Tốt rồi.
Mí mắt Trần Nguyên Phương nhảy lên một cái, đang cực kỳ kinh ngạc!
Hôm nay ông định đi tìm Giang Châu, lần này bắt được hai tên sát nhân, vụ việc đó đã gây chấn động các ngành.
Cấp trên gửi tin tới, nói là muốn bài viết đổi từ gõ chữ thành truyện tranh, thế nên ông mới định hỏi Giang Châu về các chi tiết cụ thể.
Với tư cách là quản lý của con phố, đương nhiên ông phải đến thông báo cho Giang Châu một câu.
Cơ mà không ngờ rằng trước khi đi qua con hẻm, ông lại nghe thấy tiếng ai đó hò hét ở đây.
Vốn tưởng chỉ là đánh nhau đơn giản, nhưng không ngờ đi tới liền thấy người bị đánh là Giang Châu!
Điều này là nghiêm trọng!
Ngày mai, sẽ có một cuộc phỏng vấn với giới cao tầng!
Thế mà không ngờ tới vị "đại anh hùng" này lại bị mấy tên đầu đường xó chợ đánh cho tơi bời, quan trọng nhất là vị "đại anh hùng" ấy lại bị đánh trong chính cái khu mà ông quản lý!
Cái lưng của Trần Nguyên Phương trong phút chốc đã đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ mình kiểu này xong đời rồi.
Ông giữ chặt lấy Giang Châu, rồi lập tức quan sát Giang Châu từ trên xuống dưới, đáp cái cặp đang kẹp dưới nách xuống đất, tranh thủ thời gian phủi phủi bụi trên người hắn..
"Thế nào rồi? Đồng chí Giang, có chỗ nào không thoải mái không? Giờ chúng ta đến bệnh viện khám luôn! Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy!"
Giang Châu cũng không có tiếp lời.
Hắn chỉ biết ôm bụng cùng cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, không thể chịu đựng được.
Đám người Đông Tử cũng choáng váng.
Gã cũng là con người thẳng thắn, giờ cũng đã kịp phản ứng lại, lúc này sắc mặt gã đã tối sầm đi, đi tới gần chửi bới: "Con mẹ nó! Mày giả vờ đấy à? Đứng dậy mau! Tao đã đánh mày được phát nào đâu?"
Trần Nguyên Phương nhìn qua một cái.
Sắc mặt ông ngay lập tức tối sầm lại.
Giờ tốt rồi!
Tên Đông Tử kia vẫn cầm con dao trong tay!
Ông lập tức lớn tiếng nói: "Gọi cảnh sát! Nhanh lên! Gọi cảnh sát!"
Tuy rằng trong ngõ có ít người, nhưng lúc Giang Châu hét lên thì cũng có vài người đến đây. Vừa nãy không dám quản chuyện của người khác, giờ thấy quản lý đường phố - Trần Nguyên Phương ở đây thì ngay lập tức chạy ra ngoài kêu người.
"Ai nha! Có chuyện gì vậy?"
"Yo! Có dao! Mau gọi cảnh sát đến! Sao mấy tên du thủ du thực này vẫn đánh người vậy!"
"Phải bắt tụi này lại, cho bọn chúng vào nhà lao ngồi mấy năm. Quá vô pháp vô thiên rồi!"
…..
Một đám người hò hét ầm ĩ, ngay sau đó đã có người chạy đi báo cảnh sát.
Đám người Đông Tử cũng không ngốc, thấy tình hình không ổn liền lập tức bỏ chạy.
Giang Châu lại được đưa đến bệnh viện.
Kết quả là sau khi vào bệnh viện, đến lúc kiểm tra thương thế thì Giang Châu nói chuyện mơ mơ hồ hồ, bác sĩ hỏi một câu phải đợi mấy phút sau mới trả lời được.
Bác sĩ lắc lắc đầu, lập tức nói: "Đưa đến Hiệp Hòa đi! Nhất định là đầu óc bị tổn thương rồi!"
Sau đó cả đám lại ào ào đưa "đại anh hùng" đến Hiệp Hoà!
…
Về phần đám người Đông Tử.
Từ lúc chạy ra khỏi con hẻm, Đông Tử cùng ba tiểu đệ vẫn luôn vắt chân lên cổ mà chạy, chạy đến địa bàn riêng ở Tây Đan mới chịu dừng lại.
"Mẹ nó! Con mẹ nhà nó!"
Đông Tử tức giận chửi bới, đạp cửa xông vào, mặt đang dần tái đi.
Gã ở Tây Đan nhiều năm như vậy, thế mà giờ mới gặp phải cái loại phiền phức kiểu này.
"Lão tử đã kịp đến gần hắn sao? Tao còn chưa bước tới, tên khốn đấy đã tự đập đầu vào tường, sau đó còn dám nói lão tử đánh hắn ư?!"
Đông Tử tức giận đến phát run.
Gã là người không có học thức, sao biết được lại có nhiều người có tâm địa gian giảo như vậy?
Vốn dĩ gã thật sự cho rằng đối phương muốn cùng hắn thương lượng tốt, thế nhưng lại không ngờ rằng mình còn chưa động vào một sợi lông của đối phương mà đối phương đã cắn mình một cái rồi!
Đông Tử càng nghĩ về điều này thì càng tức giận.
Bên cạnh gã, ba đứa tiểu đệ đang ngồi xổm trên đất, sau khi châm một điếu thuốc liền nói: "Đại ca, chắc là không sao đâu, cho dù đi bệnh viện thì chắc cũng chả tìm ra thương tích gì đâu. Dù sao thì chưa đánh đúng là chưa đánh thật mà! Tất cả chúng ta đều nhìn thấy!"
"Đúng! Tên tiểu tử kia thế mà dám lừa gạt chúng ta, lần sau nếu mà bắt được hắn, nhất định phải bắt hắn để lại một ngón tay! "
"Con mẹ nó! Chưa bao giờ lại gặp phải tên khốn nạn như vậy! Toàn là mánh khoé!"
…..
Mấy người phẫn uất mắng chửi một hồi, thế nhưng họ cũng không thực sự coi trọng việc này.
Dù sao thì nếu mà nói về động thủ, thì bọn họ căn bản là còn chưa có động.
Nhiều nhất chỉ là hù dọa mà thôi.
Ở thời đại này nói một hai câu là phạm pháp sao?
Họ không nghĩ vậy!
Đông Tử không nói lời nào, gã vẫn đang ngồi xổm ở cửa, tự hỏi xem có nên nói với Phương Vân Lương về chuyện này không.
Sau khi suy nghĩ một hồi, gã quyết định không nói ra bất cứ điều gì.
Nói chuyện thua trận này ra thì quả là mất mặt, hơn nữa cũng chưa có chuyện gì phát sinh thêm.
Ngay sau đó bốn người họp lại với nhau rồi quyết định đi tìm Cường Phi ăn cơm, từ lúc ra khỏi phòng giam đến giờ cả đám còn chưa có bữa ăn nào no.
Mẹ nó.
Đời này chưa bao giờ gặp chuyện uất ức như thế!
~~~
Hai ngày sau.
Cửa hàng điện khí Phương Ca.
Giang Minh Phàm đang ở đó.
Trong thời gian này, việc làm ăn về cơ bản đã bị Cửa hàng thiết bị điện Liễu Giang cướp đi.
Trong cửa hàng bách hóa tốt xấu gì thì vẫn còn có chút sinh ý. Còn về cái cửa hàng điện khí nho nhỏ của họ, ngoại trừ một số anh em quen biết đến mua ủng hộ, thì những phần còn lại về cơ bản đều bị cửa hàng điện khí Liễu Giang dùng hàng rẻ hàng đẹp cướp đi.
Sắc mặt Giang Minh Phàm rất là khó coi.
Y quay đầu lại nhìn Phương Vân Lương, đang định hỏi vài câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Trong cửa hàng cũng có mấy người quay đầu lại nhìn.
Nhìn lướt qua liền nhận ra đây là người quen.
Phương Vân Lương đứng dậy vừa liếc mắt thăm dò thì mí mắt đã giật giật.
"Ồ! Công an Trương? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây?"
Người tới chính là Trương Liễu.
Phía sau hắn là hai cảnh sát trẻ, mặc quân phục cảnh sát trông rất là chính quy.
Trương Liễu biết sau lưng Phương Vân Lương có người chống lưng, ngay cả khi bắt gã thì cũng không thể giam lại được.
Nhưng lần này, người phạm tội không phải là Phương Vân Lương, hơn nữa người bị đánh cũng rất là đặc biệt.
Người đó chính là "đại anh hùng" vừa mới lập công.
Thế mà lại bị mấy tên du thử du thực đánh trong một con hẻm nhỏ!
Hiện vẫn còn đang nằm trong bệnh viện!
"Phương Vân Lương, Đông Tử có phải người của anh không?"
Trương Liễu cũng có thể coi là quen biết Phương Vân Lương đã lâu, nhiều năm nay, người ra người vào ở đây ai mà không biết vị ngoạn chủ ở Tây Đan này chứ?
Phương Vân Lương liếc xéo hắn một cái rồi lười biếng dựa vào cửa: "Thì sao? Hôm qua vừa mới thả người xong, tiền cũng đã đưa rồi. Không phải hôm nay lại bắt tiếp rồi đòi tiền của lão tử một lần nữa đấy chứ?"
Gã dần nâng cao âm điệu lên, lớn tiếng nói tiếp: "Tiền của lão tử chẳng lẽ lại dùng làm phúc lại cho mọi người trong sở sao? Mọi người đến đây nghe chút nào, xem có phải đúng là cái ý này không!"
Lời vừa nói ra lập tức khiến người ta cảm thấy khó nghe
Sắc mặt Trương Liễu lập tức khó coi hẳn lên.
Hắn lạnh mặt lại, hừ một tiếng rồi nói: "Mọi chuyện đã bị lật tẩy rồi, đừng nói đông nói tây nữa! Đông Tử đã mang theo vài người đến đánh chủ cửa hàng đồ điện gia dụng Liễu Giang, giờ anh ấy vẫn còn đang nằm viện!
"Có lệnh từ trên xuống, phải bắt được người, sau đó bồi thường cùng xin lỗi, nếu không thì cứ xác định là vào tù!"
Trương Liễu nói xong lại nhìn chằm chằm vào Phương Vân Lương, hơi hạ giọng xuống nói: "Người đó là ai, ngươi hẳn phải biết đúng không? Phương Vân Lương, ngươi làm ra chuyện này, ai có thể bảo vệ được ngươi nữa?"
Sự kiện "đại anh hùng" mới được đăng báo chưa bao lâu, mọi người vẫn còn đang sôi nổi thảo luận!
Ngay cả những người trong tổ chức cũng cảm thấy chuyện này nên được khen thưởng xứng đáng, nếu Giang Châu liên tục khước từ thì thậm chí còn phải tổ chức một cái hội nghị khen thưởng.
Giờ thì tốt rồi.
"Đại anh hùng" bị đánh, đã thế lại còn bị đánh ngay trên đường phố.