Con người Phương Vân Lương, tính tình chính trực, không thích chơi âm mưu quỷ kế.
Mưu tính, sách lược, y đều không làm.
Phát hiện Giang Minh Phàm gài bẫy mình, y cũng không định tính toán, trực tiếp hỏi rõ ràng, lấy số tiền nên thuộc về mình.
Hôm sau, Giang Minh Phàm mang theo tiền, khi kết toán sổ sách, mặt gã đen như mực.
"Tao có sao nói vậy, đây là số tiền nên là của tao, tao thu."
Phương Vân Lương nói, cầm một xấp tiền, gật gật đầu.
Khoảng hơn 50,000 tệ.
Bỏ xấp tiền dầy vào trong một túi vải lớn.
Giang Minh Phàm là loại người rất cẩn thận, không gửi tiền mặt vào ngân hàng, mà đều cất tất cả tiền vào vali.
"Những thứ này lúc đầu tao mượn, giờ trả lại hết cho ngươi, chúng ta coi như là thanh toán xong!"
"Cái cửa tiệm này, từ nay về sau, mày tự lo! Tên cửa hàng cũng không được lấy tên của tao, nếu không, gặp một lần tao đập một lần!"
Phương Vân Lương là người giảng nghĩa khí, người khác đối tốt với mình, y đều nhớ kỹ.
Bây giờ trở mặt, y cũng quyết không thể nợ nhân tình!
Lập tức, đếm hơn 5,000 tệ, trả lại hết cho Giang Minh Phàm.
Giang Minh Phàm đã nín nghẹn nãy giờ, gã nhìn chằm chằm Phương Vân Lương, nhíu mày, lớn tiếng hỏi: "Lẽ nào anh không định tiếp tục mở tiệm? Nếu như không có tiệm thiết bị điện này, lẽ nào anh chưa từng nghĩ cho đám anh em theo anh sao?"
Tiệm thiết bị điện anh Phương này, có thể yên ổn mở ở Tây Đơn, một phần nguyên nhân rất lớn cũng bởi vì mánh khoé dùng tên Phương Vân Lương để đặt tên tiệm.
Nếu không, đủ loại phí bảo hộ sẽ bóp nghẹt gã.
Giang Minh Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, gã nâng nâng gọng kính, tiếp tục nói: "Chuyện này là do em làm không đúng, bị lòng tham che mờ mắt, thế nhưng, tiếp theo chúng ta hợp tác..."
"Bị chó cắn một lần tao còn muốn bị cắn lần thứ hai sao?"
Phương Vân Lương bật cười, liếc liếc Giang Minh Phàm, ung dung đứng dậy, thắp điếu thuốc, đưa tiền trong tay cho Cường Phi sau lưng.
"Chuyện này đến đây ngưng được rồi, chúng ta sớm tụ sớm tan."
Phương Vân Lương duỗi người, khẽ vẫy tay.
"Các chú, chúng ta đi!"
Dứt lời, dẫn đầu rời khỏi tiệm thiết bị điện anh Phương.
Phía sau, Cường Phi cùng Đông Tử còn có mấy đàn em đuổi kịp, lúc chạy qua Giang Minh Phàm, Đông Tử nhịn không được, tiến tới, nhe răng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Mẹ kiếp, lần này là lão đại bảo tao đừng tính toán, nếu không tao đã móc tròng mắt của mày ra giẫm nát rồi!"
Trong ngày thường mấy đứa này đều lịch sự khi gặp Giang Minh Phàm, làm gì có hung tợn như lúc này?
Nhưng cái trừng vừa rồi, bộc lộ bộ mặt hung ác, thỉnh thoảng bộc lộ uy hiếp cùng sát khí ra ngoài, lập tức khiến Giang Minh Phàm sợ hãi, sắc mặt lập tức trắng bệch!
Gã biết, lúc này Phương Vân Lương làm thật rồi!
Giang Minh Phàm nghĩ sao cũng không nghĩ ra, vốn dựa theo kế hoạch của mình, Phương Vân Lương nên hoàn toàn buông tay đối phó Giang Châu mới đúng.
Làm sao...
Bỗng nhiên chĩa đầu mâu vào mình?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một nguyên nhân.
Là Giang Châu!
Tuyệt đối là Giang Châu!
Toàn thân Giang Minh Phàm rét run, ngồi trên ghế, cẩn thận hồi tưởng chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này một lần.
Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, nhưng kể từ sau khi Phương Vân Lương đi bệnh viện, gặp Giang Châu, mọi thứ đều thay đổi.
Giang Minh Phàm quay đầu, nhìn về phía tiệm thiết bị điện Liễu Giang.
Nơi đó, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Mà ánh mắt của gã, vào giờ khắc này từ từ lạnh lẽo.
Hung ác nham hiểm mà khủng bố.
Gã thật vất vả mới có được ngày hôm nay, gã tuyệt đối sẽ không buông tay!
Tuyệt sẽ không!
~~~
Chớp mắt đã tới ngày 6 tháng 5.
Phí Thành.
Từ sau khi tính lương dựa theo theo sản phẩm, hiệu suất của Tam Xưởng gia tăng rõ rệt.
Ngày hôm đó, Giang Minh ở trong kho hàng, sau khi kiểm tra cẩn thận với nhân viên quản lý kho, anh như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng đã xong!"
Giang Minh nhìn trang phục chất đống trong kho hàng, khá hơi xúc động.
Một tháng qua, nhiệm vụ 50,000 bộ trang phục đè nặng, khiến anh không thể ăn ngon ngủ yên được ngày nào.
Mà các công nhân vì có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhiệt tình tăng vọt, thậm chí nhiều lần, nửa đêm lặng lẽ cầm đèn bão đến làm việc.
Giang Minh rất sợ đèn bão đổ đốt cháy vải, nhiều lần phát giác, lại trừ tiền lương lập quy củ mới, mới ngăn được việc này.
Hai ngày này, Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng đã đưa đến toàn bộ trang phục làm xong, gã kiểm lại một lần, trước mặt mọi người thanh toán hết cho bọn họ.
Lấy được tiền, kế toán cùng phó trưởng xưởng của Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng kích động đến mức suýt chút nữa rớt nước mắt!
Chậc!
Nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn là trả hết trong một lần!
Quá tốt rồi, đừng nói là tiền lương, dù là tiền thưởng Tết phúc lợi cũng có!
Người phụ trách của hai xưởng Nhất Xưởng Nhị Xưởng vui vẻ trở về.
Mà bên cạnh, Giang Minh cũng chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc, đến đội vận chuyển ở tỉnh lỵ thuê phương tiện vận chuyển, bàn bạc xong giá cả, sau đó chuẩn bị liên hệ với Giang Châu, chuyển trang phục qua.
Đêm đến.
Ngoài cửa sổ ánh trăng ảm đạm.
Diêu Quyên đang khoanh chân ngồi ở trên giường, nhìn Giang Minh bận rộn trong
Chị có chút không hiểu, một lúc sau mới nói: "Sáng mai dậy rồi dọn, giờ đã mấy giờ rồi, còn chưa ngủ nữa?"
Giang Minh không ngẩng đầu, vội vã cất mấy thứ bỏ vào trong rương.
"Ngày mai còn phải giao hàng, phải giúp chuyển đồ, Nhất Xưởng cùng Nhị Xưởng đều hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, vượt quá 50,000 bộ."
Giang Minh nói: "Hơn nữa hiện tại có rất nhiều mẫu áo dài, những thứ này rất nặng, anh dậy sớm làm nhiều chút, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó."
Diêu Quyên im lặng.
Chị im lặng quan sát, nhưng vô thức đút tay vào túi.
Trong này có một tờ giấy kết quả kiểm tra, buổi chiều ngày hôm nay chị mới vừa từ bệnh viện cầm về.
Chị nghĩ.
Vận may của mình mỏng như vậy sao?
Người thân thể liền bỗng nhiên xảy ra chuyện đâu?
~~~
Ngày hôm sau.
Lúc trời tảng sáng, Giang Minh đã rời giường.
Giang Hạo Minh vẫn còn ngái ngủ, đứng lên mang theo cái bô đi tiểu.
Giang Minh nói: "Ba đi Bắc Kinh vài ngày, con ở nhà phải chăm sóc thật tốt mẹ con, có nghe thấy không?"
Giang Hạo Minh gật đầu.
"Ba, ba đi Bắc kinh, ngắm Thiên An Môn, gặp chủ tịch Mao sao?"
Đôi mắt của cu cậu sáng trong, đầy mong đợi: "Đến lúc đó, mang con và mẹ cùng đi!"
Giang Minh cười vỗ nhẹ trên đầu của cu cậu.
"Thằng nhóc này, sau này học cho giỏi, sẽ dẫn con lên đó! Tuổi nhỏ lại đi nghĩ mấy thứ này, lo học bài đi!"
Giang Hạo Minh đành im lặng.
Giang Minh nhấc lên cái rương cùng túi, đi ra cửa, chợt nhớ tới điều gì đó, xoay người hướng về phía Giang Hạo Minh nói: "Hôm qua không phải mẹ con đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ sao? Đã có kết quả chưa? Bác sỹ nói chưa?"
Cả ngày hôm qua Giang Minh bận tối mặt, suýt chút nữa quên luôn.
Giang Hạo Minh dụi dụi mắt, lắc đầu.
"Mẹ chưa nói, con cũng không biết."
Giang Minh nghe vậy, không hỏi nhiều nữa.
"Vậy được, con phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, trưởng thành rồi, phải hiểu chuyện, ở độ tuổi của con, ba và ông nội con đã ra đồng làm việc rồi!"
Giang Minh nói: "Học hành cho giỏi, giành vinh quang cho lão Giang gia chúng ta, nghe không?"