Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 395: Vợ à, lời cảm ơn đừng nói



Liễu Mộng Ly cũng bước nhanh tới, nhẹ giọng nói: "Giang Châu, mẹ em từ nhỏ chưa từng tiếp xúc, chuyện này e là mẹ..."

Chỉ là, cô còn chưa nói hết câu, Giang Châu cũng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của cô.

Hai người là vợ chồng, vô cùng ăn ý.

"Mẹ, giờ mẹ chưa cần quyết định ngay, chưa cần trả lời con ngay, trang phục hai ngày nữa mới đến, đến lúc đó mẹ xem kiểu dáng một chút, thử một lần rồi tính."

Giang Châu nói.

Cái này không thua gì một nấc thang.

Hạ Chiêu Thiến lập tức thở phào, gật đầu đồng ý.

Lúc chuẩn bị đi dắt Đoàn Đoàn Viên Viên đi chơi, Giang Châu bỗng nhiên lại nói.

"Mẹ, cả đời này, chúng ta cũng nên cố gắng thay đổi cách sống của mình, mẹ nói có đúng không?"

"Thà sống mạnh dạn và nhiệt tình một lần còn hơn là tiếc nuối cùng ân hận."

Hạ Chiêu Thiến sửng sốt.

~~~

Buổi tối.

Giang Châu rửa mặt xong, chui vào chăn, vươn cánh tay dài mò mò, mò trúng thân thể thơm tho mềm mại của vợ mình, lập tức tiến tới, hôn lên gáy cô.

"Vợ, xoay người lại phía anh."

Hắn nhẹ giọng dụ dỗ nói.

Nói xong lập tức muốn đè lên.

Nhưng vừa mới dứt lời, còn chưa hôn, liền phát hiện Liễu Mộng Ly đưa tay, che lên môi của mình.

Ánh trăng mờ ảo hắt xuống từ cửa sổ, làm nổi bật đôi mắt sáng lấp lánh của cô.

Ánh sáng tinh khôi toả ra từ trong mắt cô, cực đẹp.

"Giang Châu."

Cô mở miệng, nhỏ giọng nói: "Anh còn lời chưa nói đâu!"

Giang Châu: "?"

"Chuyện của mẹ mà hồi nãy anh nói là nghiêm túc sao?"

Liễu Mộng Ly dừng một chút, cô cụp mắt, lông mi khẽ run rẩy: "Mẹ theo em qua đây, có thể bán một số thứ ở trong tiệm thiết bị điện, đã coi như bước ra một bước dài rồi, nhưng nếu như muốn mẹ làm người mẫu thì..."

Lời còn gọi, Liễu Mộng Ly chưa kịp nói, đã bị Giang Châu nhẹ nhàng lại gần hôn cắt đứt.

Hắn rất kiên nhân giải thích: "Chính là bởi vì như vậy, cho nên anh mới để cho mẹ làm người mẫu."

"Phải chuyển sự chú ý của cô, nếu không, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện cũ, làm sao có thể thoát ra được?"

"Nếu như vào ngõ cụt, đó mới là phiền phức."

Giang Châu hôn mắt của Liễu Mộng Ly, nói: "Anh muốn để cho mẹ hiểu, phụ nữ cũng không cần dựa vào đàn ông mới có thể sống, chỉ có mẹ tạo ra sự nghiệp của mình, tìm được giá trị của chính mẹ, mới có thể bước ra hoàn toàn."

"Mới có thể thoải mái, tự tin sống tiếp."

Sau một lúc trò chuyện, khiến cho đôi mắt của Liễu Mộng Ly càng lúc càng toả sáng.

Tư tưởng của Giang Châu, ở một mức độ nào đó có chút vượt qua thời đại.

Trong thời đại còn bế tắc và lạc hậu này, đàn ông là trời, là đất, là trụ cột trong nhà, sở hữu quyền phát biểu tuyệt đối.

Phụ nữ không sinh được con trai tới liền kém một bậc, thậm chí bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng Giang Châu thì khác.

Hắn vô cùng thương yêu Đoàn Đoàn Viên Viên, không hề có ý định mình sinh thêm một đứa con trai.

Hắn cũng có thể ôm Liễu Mộng Ly vào trong ngực, nói cho cô biết, phụ nữ không có đàn ông, vẫn có thể sống sót, làm chuyện của mình, sống vui vẻ hạnh phúc.

Trái tim của Liễu Mộng Ly trong nháy mắt đập loạn.

Con mắt của cô sáng quắc, cô nhìn chằm chằm Giang Châu, thấy đường hầu kết phập phồng, còn có cái cằm kiên nghị của chồng.

Phía trên được bao phủ bởi một lớp râu mỏng màu xanh nhạt.

Từng trong vô số đêm, đâm vào lấy da thịt của mình, khiến trái tim yếu ớt của cô run lên.

Cô từ trong chăn lộ ra cánh tay, nhẹ nhàng choàng qua cổ của Giang Châu.

Đầu chôn ở trong bộ ngực của chồng, hơi ngẩng đầu lên, tiến tới, hôn lên yết hầu, râu, cuối cùng rơi vào môi của chồng.

Ban đêm.

Hô hấp nặng dọc.

"Giang Châu, cảm ơn anh."

Cô nhẹ giọng nói.

Giang Châu nghe vậy, kéo cô lại gần, xoay người đè lên người cô, cười nói: "Vợ ơi, lời cảm ơn thì không cần nói."

"Sao?"

"Là làm."

~~~

Hai ngày sau.

Đoàn xe Đại Đông Phong hùng hậu cuối cùng đã tới kinh đô.

Dọc theo đường đi, gió bụi mệt mỏi, Giang Minh rất sợ gặp phải cướp xe, đêm cũng không ngủ ngon giấc.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, râu mép mọc dài, khuôn mặt cũng gầy, nhưng lại tinh thần phấn chấn.

Anh ta bảo lái xe dừng lại ở vùng ngoại thành Bắc Kinh, xa xa nhìn thấy hai người đang đi về phía mình.

Giang Minh liếc mắt liền nhận ra.

Là em trai của mình Giang Châu.

Bên cạnh của hắn, còn một người đàn ông trung niên, hai người phất phất tay, Giang Châu vội đi tới.

"Ca!"

Giang Châu cười hô.

Một tháng không gặp, bây giờ được gặp người thân, hắn lập tức tươi cười vui vẻ.

Giang Minh đi tới, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của hắn, nói: "May mắn đã đưa hàng tới cho em!"

Anh ta nói, hếch cằm lên: "Đều ở phía sau! Số trang phục này phẩm chất đều tốt, anh đã kiểm tra rất kỹ rất nhiều lần, hàng này, tuyệt đối không có vấn đề!"

Giang Châu có chút xúc động.

Hắn từng làm công việc kiểm tra trang phục, biết công việc này mệt cỡ nào.

Nhất là khi mới thành lập, chỉ là một xưởng sản xuất nhỏ, lúc nào cũng phải canh chừng.

Nhìn anh của mình gầy đi trông thấy, hắn rất đau lòng.

"Đợi lát nữa chúng ta đi Toàn Tụ Đức ăn bữa ngon."

Hắn nói, lại nhìn về phía sau.

Toàn bộ tài xế của 4 chiếc xe tải lớn cũng đi theo.

Tuy chưa từng gặp mặt nhau, thế nhưng ít nhiều cũng biết tên của Giang Châu.

Biết hắn là ông chủ của Tam Xưởng, cũng biết lúc này đây, có thể liên hợp Nhất Xưởng Nhị Xưởng, kéo một nhóm lớn hàng như thế đến Bắc Kinh, đó cũng đều là hắn làm!

Đây chắc chắn là ông chủ có bản lãnh!

Vốn nghĩ chắc là trung niên, cũng phải ngoài ba mươi, bụng phệ, vẻ mặt bình tĩnh ổn trọng.

Tối thiểu cũng phải đeo dây chuyền vàng đồng hồ vàng, dưới nách mang theo một túi công văn thật dầy chứ!?

Đâu ngờ rằng là một người trẻ tuổi!

Còn rất đẹp trai!

"Các chú, mời hút thuốc."

Thấy mấy lái xe đi qua, Giang Châu lập tức móc thuốc lá từ trong túi ra mời.

Một người một bao, không hề keo kiệt.

Bốn người đều ngẩn người.

Bạo tay quá, Hồng Tháp Sơn, mỗi người một bao!

Bốn người lập tức vui vẻ nhận lấy, vội vàng nói cám ơn.

"Dọc đường đi đã vất vả rồi, chắc chắn mọi người chưa ăn được bữa cơm trọn vẹn, ta khoan hẵng về, ăn một bữa cơm, rồi tôi kết toán tiền công cho mọi người, đến lúc đó mua vài món ngon ăn trên đường về!"

Mấy câu nói khách sáo, trôi chảy, cho đủ mặt mũi rồi.

Khiến bốn người cảm thấy rất thoải mái.

Sau đó, Giang Châu ở phía trước dẫn đường, kêu bốn người lái Đại Đông Phong vào gần tứ hợp viện, đậu ở một vị trí vắng vẻ.

"Hay là... chúng ta dỡ hàng xuống trước rồi hẵng ăn cơm, vừa sáng sớm..."

Một người trong đó hút thuốc, thật sự là khá ngại, nên mở miệng nói.

Chỉ là nói còn chưa hết câu, đã bị Giang Châu ngăn lại.

Hắn cười nhảy xuống xe, khoát khoát tay, nói: "Ăn xong một bữa cơm cũng không muộn, ta ăn no mới có sức lực làm việc, đúng không?"

"Các chú từ xa chở hàng đến Phí Thành, cũng không thể để các chú bụng đói làm việc!"

"Chuyện này nếu truyền ra ngoài, bà con cô bác ở Phí Thành sẽ nói cháu như thế nào?"

"Đi thôi! Các chú! Tôi mời khách, cứ ăn thoải mái, ta phải ăn một bữa thật no mới được!"

Giang Châu cười vang nói, bầu không khí lập tức vui vẻ thoải mái hơn không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.