Cùng ngày, Giang Châu đã tìm thêm được một giáo viên chuyên môn huấn luyện để huấn luyện khẩn cấp cho những tiểu cô nương này.
Với sự đồng ý của Tùng San San, tâm tư của Giang Châu cũng lại bắt đầu chuyển động.
Dù sao thì cái gọi là hội chợ thương mại thì cũng chỉ là một mánh lới quảng cáo, thế nên càng thu hút lại càng tốt.
Hắn có một ý tưởng trong đầu, thế nên tối hôm đó liền đi tìm Phương Vân Lương.
Sau khoảng thời gian này, Phương Vân Lương đang dẫn theo đám huynh đệ, dựa theo phương pháp Giang Châu chỉ cho để đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đồ.
Những người này, không có cái gì gọi là xấu hổ khi mà đi thuyết pháp.
Đi xe ba gác, để đồ phía sau, tay cầm chuông rồi bắt đầu gào lớn.
Ban đầu còn cảm thấy có chút xấu hổ, càng về sau mặt mũi càng dày lên.
Một số người đã quen với nhóm lưu manh đường phố này, thế mà bây giờ lại thấy họ bắt đầu bán đồ thì thấy rất ngạc nhiên. Sau khi hỏi thăm hàng hóa từ cửa hàng điện khí Liễu Giang, thì mới yên tâm mua hàng.
Sau đó việc làm ăn này tựa như là tung lưới bắt cá vậy, càng ngày càng thuần thục.
Khi Giang Châu tới tìm Phương Vân Lương, gã vừa hay lại cùng Cường Phi đi ra từ ngõ hẻm.
Cường Phi đang lái xe ba bánh, ra sức đạp, mồ hôi vã ra như mưa.
Ở phía sau, Phương Vân Lương đang ngồi bắt chéo hai chân, trên tay cầm điếu thuốc, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái nhàn nhã.
"Phương Vân Lương!"
Giang Châu hô.
Phương Vân Lương nghe thấy liền thò đầu ra do xét, thấy Giang Châu gọi mình, lập tức kinh ngạc đáp lại rồi vỗ nhẹ vào lưng Cường Phi, ra hiệu dừng lại. Không đợi Cường Phi dừng lại, gã đã chống tay lên xe nhảy thẳng xuống đất..
"Yo! Ông chủ Giang! Tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Từ khi Phương Vân Lương mang theo huynh đệ đi kiếm tiền, thái độ của gã với Giang Châu đã tốt lên rất nhiều.
Thực ra.
Phương Vân Lương cũng không thiếu tiền.
Nói một cách nghiêm túc, gã là con cháu của tầng lớp đại viện của Bắc Kinh, cả ba đời đều là nhân vật có mặt mũi, làm sao mà để gã thua thiệt được?
Điều gã thực sự lo lắng chính là đám huynh đệ đòi cơm đi theo sau mình..
Bây giờ thấy đám huynh đệ sống ngày càng khấm khá, toàn tâm toàn ý chạy đi bán hàng, chăm chỉ làm, càng làm càng kiếm được nhiều tiền.
Mọi người đều đang cố gắng kiếm tiền!
Mọi người đều đang cố gắng chạy!
Hắc!
Gã có thể không yên lòng sao?
Mà trong thâm tâm gã hiểu rõ, hết thảy những thay đổi này đều do Giang Châu mang lại.
Bởi vậy, thái độ của gã đã tốt hơn rất nhiều.
Giang Châu đi tới, cười cười nhận lấy điếu thuốc Phương Vân Lương đưa tới.
Hắn giặt điếu thuốc tai, nghiêng người liếc nhìn cái xe ba bánh trống không của Cường Phi: "Công việc kinh doanh tốt chứ?"
"Lại chả tốt sao?"
Phương Vân Lương khịt mũi, đắc ý thổi ra một vòng khói: "Con mẹ nó, lão tử tự mình mang đồ đến đại viện bán, ai mà dám không mua chứ? "
Giang Châu: "... "
Được đấy.
Dùng "tình cảm" bán được cả cho đại viện Bắc Kinh!
Giang Châu cười nói: "Tôi tìm đến anh để nhờ giúp một chuyện."
Đối với người như Phương Vân Lương, quan trọng nhất chính là khách khí.
Quả nhiên.
Phương Vân Lương liếc nhìn Giang Châu một chút, trên mặt có sự cao hứng không dấu nổi.
"Ông chủ Giang còn có chuyện phải tìm đến tôi cơ đấy à?"
Giang Châu cũng không nhiều lời, lập tức nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ tổ chức hội chợ thương mại, ngay tại Tây Đan, ở cửa hàng quần áo Đoàn Viên của tôi. "
"Tôi đến Học viện Hí kịch Trung ương mời một số nữ sinh làm người mẫu. Trong đó có một nữ diễn viên tên là Tùng San San, cô ấy..."
Giang Châu còn chưa kịp nói xong.
Cường Phi vốn vẫn đang ngồi trên chiếc xe ba bánh phía sau, đột nhiên ngẩng đầu lên hô lớn: "Tùng San San? Có thật là Tùng San San không? Là cô gái đóng trong Mục Mã Nhân đúng không?!"
Giang Châu gật đầu.
Phương Vân Lương cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
"Mẹ nó! Tiểu tử này! Có bản lĩnh đáy!"
Mục Mã Nhân quả thực là rất hot.
Giành được toàn bộ giải thưởng, đặc biệt là cô gái nhỏ ngây thơ trong sáng, bướng bỉnh đáng yêu kia, quả thật khiến người ta vừa gặp là không thể quên.
Sau khi kết hôn, cô ấy dành hết tâm sức cho gia đình, kể cả khi chồng bỏ đi, cô ấy vẫn ở quê một mình với các con, là người tích cực lại còn thiện lương.
Cái hình tượng nữ nhân thiểm quang này, ở những năm 80 đối với tổ quốc mà nói thì chính là nhiệt huyết, tiên tiến, khiến người ta gặp qua là không thể quên được.
Ai mà không ao ước có được một người vợ như vậy chứ?
Vì thế.
Từ bắc chí nam, ai cũng đều nhớ đến cái tên Tùng San San.
Mà việc theo đuổi ngôi sao ở thời đại này đôi khi còn điên cuồng hơn ở thế hệ sau.
Cực kỳ là mù quáng.
Cường Phi là một ví dụ điển hình.
Lúc này Cường Phi đã kích động đến mức không nói nên lời.
Cậu vội vàng nhảy khỏi xe ba gác, loạng choạng suýt chút nữa là ngã.
"Sao vật? Tùng San San cần giúp gì sao? Cô ấy đang làm gì vậy? Người mẫu sao, người mẫu là cái thể loại đồ chơi gì?"
Cường Phi kích động đến mức túm lấy áo của Giang Châu mà hỏi, lộ ra vẻ mặt vừa ngây thơ lại vừa vô tội...
Giang Châu vỗ vỗ tay cậu rồi nói: "Cô đến chỗ tôi coi như là để giúp, bất quá tôi vẫn phải trả tiền."
Cường Phi nhìn chằm chằm vào Giang Châu, dừng một chút rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Vậy thì tôi cũng có thể giúp được chứ? Tôi không cần tiền!"
Giang Châu: "...?"
Phương Vân Lương cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại sau khi hút xong một điếu thuốc.
Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu triển lãm trong hai ngày, địa điểm tại cửa hàng quần áo Đoàn Viên ngay tại Tây Đan."
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Anh giúp tôi quảng bá triển lãm, sau đó nhắc đến Tùng San San là trọng điểm, nói rằng cô ấy cũng sẽ đến tham gia."
Việc này tương tự như việc tận dụng hiệu ứng của người nổi tiếng ở kiếp trước.
Dù sao thì Giang Châu cũng đã sống đến hai kiếp, trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết hiệu ứng ngôi sao đáng sợ như thế nào.
Hơn nữa, ở thời đại này các ngôi sao vẫn chưa nhận thức sức mạnh của người hâm mộ, cũng chưa hiểu rõ được cách vận hành của tư bản.
Bằng không mà nói, cũng không thể dùng một bộ quần áo cùng 50 tệ một ngày để mời Tùng San San được.
Xem như là Giang Châu đã kiếm được một món hời.
Phương Vân Lương gật đầu, nói: "Được, lát nữa tôi sẽ tìm đám người Đông Tử, kêu bọn chúng chạy quanh đây một vòng, giải quyết ổn thỏa việc này cho anh."
Giang Châu lộ ra ý cười, đưa một điếu thuốc qua: "Cảm ơn anh Phương!"
Phương Vân Lương hơn hắn hai tuổi.
Một tiếng "anh Phương" này khiến Phương Vân Lương thoải mái hơn không ít!
…………
Thời gian đến buổi triển lãm càng lúc càng gần.
Tất cả đều rơi vào trạng thái căng thẳng kỳ lạ.
Quả nhiên là Cường Phi đến giúp đỡ không công, cậu ta nhận việc cu li dựng một cái bệ trước cửa, thỉnh thoảng liếc nhìn mấy tiểu cô nương đang tập luyện trong cửa hàng.
Nếu nhìn thấy Tùng San San, cậu ta sẽ phấn khích đến mức có thể đứng nguyên cả ngày tại chỗ!
Điều này khiến Giang Châu có phần bất lực.
Tốt xấu gì thì cũng là cũng là một nam tử tráng hán cao mét tám, một bữa có thể ăn mười cái bánh bao, bây giờ nhìn thấy một tiểu cô nương thế mà còn bị kích động như vậy?
Hắn buồn cười và bất lực.
Liễu Mộng Ly đang giúp việc tại cửa hàng điện.
Mà Hạ Chiêu Thiến trong hai ngày qua cũng đến để huấn luyện.
Vì lý do bảo mật và giữ cảm giác mới mẻ, trong hai ngày này mấy tiểu cô nương cùng Hạ Chiêu Thiến chỉ mặc quần áo của mình, và cũng chỉ tập trung vào việc rèn luyện dáng vẻ và tư thế đi.
Giang Châu thì đang giám sát công việc của cả hai bên, còn phải trả lời một số câu hỏi của công nhân về chi tiết của sàn catwalk, mười phần bận rộn.