Cường Phi ăn đến mức no căng bụng, tiện tay rút một que tre từ cái chổi cọ nồi bên cạnh, cho vào miệng như một que tăm.
Đông Tử cởi áo khoác lên vai, đi theo sau Phương Vân Lương, bước ra khỏi nhà hàng của đầu bếp Lý.
Phương Vân Lương hiển nhiên là đã uống quá nhiều.
Gã khoác vai Giang Châu, kể từ chuyện đại viện Bắc Kinh đến chuyện Đông Tử cưới vợ.
"Con mẹ nó, tiểu cô nương cái gì chứ? Sao mà tốn nhiều tiền như vậy? Năm trăm tệ, ngang với ăn cướp!"
Gã nói rồi ợ lên một cái.
Sắc mặt Đông Tử hơi đổi một chút, nhưng cậu cũng không nói gì mà lấy từ trong túi ra một điếu thuốc.
"Anh Phương, hút điếu thuốc."
Cậu nói rồi nhét nó vào miệng Phương Vân Lương.
Mấy người cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.
Nguyên lai mẹ Đông Tử là người rửa bát trong một nhà hàng món mặn truyền thống ở Bắc Kinh.
Đó là cửa hàng chuyên về những món nội tạng.
Cửa hàng cũng không có nhiều người, về cơ bản thì cũng chỉ có ba người.
Cái cửa hàng nhỏ được thuê ở chỗ mặt tiền, một người rửa bát ở phía sau, một người khác làm tiếp tân ở quầy lễ tân, một người làm thu ngân, thường là ông chủ.
Đối tượng tiếp đãi thì cũng là những người làm việc tay chân.
Người đánh xe, cu li hoặc người khuân vác, v. v.
Vào uống một ngụm rượu, ăn hai miếng thịt, vừa rẻ lại vừa nhanh, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền.
Mẹ của Đông tử là người rửa bát phía sau hai nhà hàng thịt này.
Trong khoảng thời gian này, việc làm ăn càng ngày càng khởi sắc, cửa hàng được mở rộng thêm một gian nên phải tìm thêm một cô gái đến rửa bát.
Cô gái này là một tiểu cô nương đến từ Tứ Xuyên, nhiệt tình năng động, lúc nào nhìn người cũng tủm tỉm cười, rửa bát mà cũng làm thành bông hoa được.
Mẹ Đông Tử ngay khi nhìn thấy liền yêu thích, lập tức chọn cô ấy cho cậu.
Kết quả là vận động hai người đi xem mắt một chút, Đông Tử cũng rất thích, sau khi cả hai nói chuyện được nửa tháng thì mẹ Đông Tử thúc giục kết hôn.
Cha mẹ của tiểu cô nương kia cũng đang kiếm ăn ở Bắc Kinh, khi thấy có người nhìn trúng cô nương nhà mình, thì liền đòi sính lễ 500 tệ.
Ngày thường Đông Tử là người vung tay quá trán, cộng thêm cuộc sống gia đình khó khăn, bố mẹ già yếu, lấy tiền đâu ra?
Cậu đã lo lắng về điều này trong mấy ngày qua!
Đông Tử vẫn luôn im lặng.
Cậu có chút cả kinh, cúi đầu, chậm rãi bước đi.
Đi thẳng đến đầu ngõ, Giang Châu vẫy một cái xe ba bánh lại đây, đưa Phương Vân Lương lên xe rồi thông báo địa chỉ cho đối phương.
Cường Phi cũng tiễn hắn trở về.
Còn nhà của Đông Tử thì lại ở gần đây.
Khi thấy hai người đi rồi, cậu ta cũng khoát tay, nói vài câu với Giang Châu xong liền chuẩn bị rời đi.
"Đông Tử, chờ đã."
Giang Châu đột nhiên mở miệng cản cậu lại.
Đông Tử vẫn có chút không được tự nhiên, thành thật mà nói, mặc dù gần đây làm việc dưới trướng của Giang Châu cùng Phương Vân Lương, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng.
Dù sao thì lúc trước cậu là người dẫn huynh đệ đi chặn Giang Châu ở đầu ngõ, thậm chí còn bị Giang Châu lừa vào trong sở.
"Khi nào thì kết hôn?"
Giang Châu cười hỏi.
Đông Tử sững sờ.
Mẹ nó.
Cái tên này!
Vừa nãy không phải mình vừa nói không có tiền sao?
Mẹ của tiểu cô nương kia còn chưa có đồng ý, mọi chuyện còn chưa ra đâu vào đâu!
Đông Tử lập tức liếm liếm cái răng cửa, không buồn ngẩng đầu, chỉ nói nhỏ: "Không biết! Cô nương ấy còn chưa đồng ý thì lấy đâu ra hôn sự?"
Giang Châu nghe vậy thì cười cười.
Hắn là người đã sống hai kiếp, đương nhiên hiểu được tâm tư của Đông Tử.
"Sớm muộn gì thì cũng sẽ kết hôn. Tôi tặng lễ vật trước."
Giang Châu nói rồi móc tay vào trong túi..
Trong túi hắn có một xấp tiền, vốn định ngày mai sẽ trả tiền lương cho Diệp Mẫn Kiệt.
Một cuộn là 100 tệ, hắn lấy ra vừa đúng năm cuộn, nhét vào tay Đông Tử.
Đông Tử sững sờ.
Quay cuồng.
Đây, đây chính là 500 tệ?
"Anh làm gì vậy?"
Đông Tử gần như vô thức muốn trả tiền lại, nhưng Giang Châu đã đưa tay ra cản lại rồi nháy mắt với Đông Tử.
"Cầm lấy đi."
Giang Châu nói: "Đây là tiền lễ vật chứ không phải cho cậu mượn, bao giờ đến sinh nhật con tôi cậu gửi lại từng đấy là được."
Ở thời đại này, nhân tình chính là như vậy, có qua có lại.
Nhưng mà Đông Tử nào có thể không biết 500 tệ này có hàm ý như thế nào chứ?
Cậu có chút choáng váng.
Cọc tiền được nắm chặt trong tay, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi.
"Chuyện lần trước, bất đắc dĩ tôi mới phải làm như thế, cậu đừng để trong lòng."
Giang Châu nói: "Sau này cứ chăm chỉ làm việc, tiết kiệm tiền bạc, kiềm chế lại thì làm gì cũng có thể tạo nên thành quả."
Trong màn đêm yên tĩnh, ngọn gió đầu hè đang phất phơ thổi tới.
Giang Châu vỗ vai vai Đông Tử.
Lần này Đông Tử không né tránh.
"Tạo lên thành quả."
Lời của Giang Châu cứ quanh quẩn bên tai cậu.
Sau ngần ấy năm, Đông Tử chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ai đó sẽ nói những điều như vậy với mình.
Cậu……
Cũng có thể sao?
…………
Hội chợ diễn ra rất tốt đẹp.
Ngày hôm sau lại tổ chức thêm một lần nữa, lại đạt đến đỉnh điểm, bán được tận 20.000 bộ quần áo.
Mười loại quần áo sau khi được giảm giá thì giá trung bình khoảng 30 tệ.
Doanh thu của hai ngày này đã đạt đến con số thực sự đáng kinh ngạc 840.000!
Hơn nữa tất cả đều là tiền mặt, chất đống trong cửa hàng, khiến Giang Minh có chút sợ hãi vì lo có chuyện xảy ra!
Hai ngày!
Chỉ có hai ngày!
Số tiền này phải được mang về trả cho các khoản giao hàng, mua nguyên liệu, tiền công.
Vạn nhất mà sơ suất, họ sẽ mất hết tất cả vốn liếng, ngay cả đũng quần cũng chẳng còn!
Ba ngày sau khi khai trương, doanh số bán quần áo đã giảm đáng kể, nhưng vẫn trong phạm vi hợp lý.
Xét cho cùng, sau 3 ngày khai trương cùng đại hạ giá, cho dù dân số của Bắc Kinh tuy nhiều nhưng sau khi bán hết chừng đấy quần áo kiểu dáng mới, thì cũng đã dần rơi vào tình trạng bão hòa.
Đợi đến khi lưu lượng ổn định lại một chút, Giang Châu liền sa thải mấy tiểu cô nương kia đi, chỉ để lại bốn người lành nghề và làm việc chăm chú.
Cửa hàng lúc này coi như đã ổn định.
Ngày thứ năm, lúc Giang Minh đang kiểm kê số lượng quần áo còn lại thì thấy hai người đột nhiên bước vào cửa.
Hai người đều có cặp xách dưới nách, vừa đi vào, điều đầu tiên là thăm dò xem xét.
Cái kiểu này là tìm người chứ không phải là mua quần áo.
Giang Minh đột nhiên cảnh giác.
"Sao vậy? Tìm người sao?"
Người đàn ông đi trước mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay sọc, quần ống loe, tóc chải ngược chia ba bảy, dáng người cao gầy.
Nghe thấy giọng của Giang Minh thì lập tức ngẩng đầu lên.
"Hắc hắc, tìm người, tìm người!"
Giọng của người đàn ông này rõ ràng không phải là người gốc Bắc Kinh.
Giang Minh càng lúc càng cảnh giác.
Anh đi ra từ phía sau quầy, tỉ mỉ đánh giá hai người rồi nói: "Tìm ai vậy? Tôi chính là ông chủ ở đây."
"Ai nha! Hóa ra là ông chủ ở đây!"
Người nam nhân cao gầy lập tức vươn tay bắt tay với Giang Minh, không đợi Giang Minh lên tiếng đã tranh thủ thời gian tự giới thiệu:
"Tôi tên Chu Nghị, đến từ Lang Phường, đây là em trai tôi, Chu Hùng."
Hai người này cao một thấp, thoạt nhìn không giống với anh em, nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì càng nhìn lại càng có dáng dấp của hai anh em.
"Chúng tôi tới đây để tìm ông chủ của Tiệm quần áo Đoàn Viên! Quả nhiên là trùng hợp!"
Giang Minh có chút nghi hoặc, nhưng mà vẫn cảnh giác như cũ: "Có chuyện gì vậy?"