Diêu Quyên đang đeo tạp dề, nghe xong liền cười nói: "Bận rộn cả một đời, giờ dừng lại một chút cũng không quen."
Cô cho gạo đã vo sạch vào nồi, cho thêm một lượng lớn nước rồi quay lại và bắt đầu tán bột.
"Sao em lại dậy sớm như vậy?"
Diêu Quyên nghi hoặc nhìn về phía trong phòng: "Em dâu cùng Đoàn Đoàn Viên Viên đâu? Cũng dậy rồi sao?"
Giang Châu lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười.
"Không, mấy hôm nay không gặp được chú Trịnh đâu, cho nên em cố ý dậy sớm đợi chú."
Diêu Quyên nghe vậy thì không hỏi thêm nữa mà bắt đầu làm sủi cảo.
Dù gì cô cũng bận rộn cả đời, thế nên công việc này dưới tay cô trở nên rất thuần thục.
Nhào bột rồi cán mỏng để bắt đầu làm sủi cảo, nhân bánh là rau hẹ cùng thịt lợn đã chuẩn bị từ tối hôm qua.
Một tay cầm chày lăn cán bột mì, tay kia nặn miếng bột mì đã cán mỏng thành hình tròn một cách mau lẹ, vỏ sủi cảo cứ thế mà được làm xong.
Giang Châu sau khi đánh răng rửa mặt xong, liền rót một ly nước ấm, rồi yên lặng ngồi trên ghế chờ.
Khoảng nửa giờ sau, Trịnh Trung Quang đi ra.
Ông hơi khom người, sắc mặt có vẻ hơi khó coi.
Vừa bước ra ngoài liền thấy Giang Châu, ông liền có chút kinh ngạc.
"Có chuyện gì vậy?"
Trịnh Trung Quang hỏi: "Hôm nay có chuyện gì sao? Cậu yên tâm, Quân Đoàn Quân Viên..."
"Không có."
Giang Châu nở nụ cười ngắt lời ông.
"Là về việc mua một căn tứ hợp viện."
Giang Châu nhìn chằm chằm vào ông, chậm rãi nói: "250.000 còn lại cháu đã thu thập xong, dự định hôm nay đưa cho chú."
Trịnh Trung Quang bỗng nhiên cảm thấy sững sờ.
Chuyện này cũng đã rất lâu từ trước.
Lúc đó, Giang Châu mang theo Quân Đoàn Quân Viên qua nói là muốn mua một căn tứ hợp viện, ông cũng định bán đi, ông chỉ có một mình hơn nữa tuổi cũng đã già, bán đi sớm để dành một khoản, giờ bán nhà có tiền còn hơn sau này chết không được gì mà nhà còn bị cướp mất.
Dù sao thì ông ở đại lục cũng không có người thân.
Về sau ông sống cùng Giang Chu, mỗi ngày chơi cùng Quân Đoàn Quân Viên, thế mà lại quên mất chuyện này.
Bây giờ Giang Châu nhắc tới chuyện này khiến ông hơi kinh ngạc, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được.
"Không cần vội vã như vậy."
Trịnh Trung Quang lắc đầu, từ tốn nói: "Quân Đoàn Quân Viên còn phải đi học. Tương lai sẽ có nhiều chỗ cần phải dùng đến tiền. Chỗ này cậu cứ tùy tiện ở, tạm thời ta cũng không cần nhiều tiền như vậy... "
Trịnh Trung Quang bây giờ thực sự coi hai tiểu bảo bối kia như là cháu gái của mình.
Mỗi khi ông chán nản và buồn bã, Đoàn Đoàn Viên Viên đều có thể nhìn ra.
Trí óc của trẻ em cũng rất nhạy cảm.
Hôm đó, khi Trịnh Trung Quang nhận được chẩn đoán chính xác thì giống như là bị thất hồn lạc phách.
Ông chỉ cảm thấy rằng ông trời đang trêu đùa mình!
Ông vẫn luôn suy nghĩ.
Kiếp này ông đã anh dũng giết địch, cải tà quy chính, tự thấy không thẹn với thiên địa, không thẹn với nhân tâm.
Thế nhưng ông lại bị tra tấn bởi nỗi nhớ vợ con trong vô số ngày đêm.
Tưởng niệm mới là thứ muốn mạng người nhất.
Ông chết lặng, thống khổ, dần dần trở lên lạnh lùng khó gần.
Trong lòng thậm chí sinh ra một nỗi phẫn uất khó tả.
Cho đến tận khi Quân Đoàn Quân Viên xuất hiện.
Hai tiểu bảo bối thiên chân khả ái, hồn nhiên như con trẻ, hơn nữa lại còn không sợ ông, có đồ ăn ngon hay cái gì thứ vị thì luôn nhường phần cho ông.
Hơn nữa lại còn gọi ông nội, vừa ngọt ngào và mùi mẫn, khiến ông cảm thấy như là bước ra khỏi được lồng giam, trong lúc nhất thời cảm thấy ấm áp lại khuây khoả.
Thậm chí, Trịnh Trung Quang cũng đã nghĩ rằng.
Nếu kiếp này ông không được gặp lại vợ con mình, thì ông sẽ ích kỷ một lần coi hai đứa nhỏ như là những đứa cháu gái đích thực của mình.
Có cái gì không được chứ?
Trịnh Trung Quang bây giờ là thực tâm lo lắng cho hai tiểu bảo bối.
Thậm chí ông còn muốn bỏ một nửa số tiền bán tứ hợp viện ra để tiết kiệm cho Quân Đoàn Quân Viên.
Giang Châu biết ông đang suy nghĩ gì, lập tức cười nói với Trịnh Trung Quang: "Chú Trịnh, Đoàn Đoàn Viên Viên biết chú đối tốt với bọn họ, lúc nào cũng nhớ kỹ!
Nhưng mà chú cũng nên cầm lấy số tiền này. Chúng ta đã ký hợp đồng từ trước, cũng không nên làm trái giao ước trước mặt tụi nhỏ đúng không? "
Giang Châu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chú Trịnh, đừng lo lắng, cháu đã chuẩn bị đủ tiền cho Đoàn Đoàn Viên Viên đi học rồi, chú vẫn sẽ luôn là ông của hai đứa nhỏ."
Lời này của Giang Châu làm cho ông có chút rưng rưng mà không hiểu lý do.
Ông gật đầu, lặng lẽ quay đi lau nước mắt.
Giờ ông đã quyết định rồi.
Đợi đến khi ông đi, kiểu gì thì kiểu cũng phải giữ lại một phần tiền cho hai tiểu bảo bối.
Đây là chuyện cuối cùng ông có thể làm cho hai đứa nhỏ.
Giang Châu thấy ông đã đồng ý liền quay người đi vào trong phòng rồi lấy ra chiếc hộp đựng tiền.
"Tiền đều ở đây, chú kiểm chút đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta ký hợp đồng mua bán."
Tuy là cảm tình tốt, nhưng loại chuyện mua bán này thì vẫn phải làm.
Trịnh Trung Quang cũng không phải là người khách khí, ông mở cái hộp ra trước mặt Giang Châu, đếm kỹ lại.
"250 ngàn, đủ rồi."
Trịnh Trung Quang nói.
Ngay sau đó, cả hai lại ký hợp đồng mua bán.
Cơ mà việc mua nhà này phải làm thủ tục công khai để sang tên đổi chủ.
Thế nên hai người liền ước hẹn buổi chiều cùng đến nơi làm thủ tục.
Trịnh Trung Quang cầm tiền quay trở vào nhà.
Sau khi mua được nhà, Giang Châu cũng coi như là đã hoàn toàn yên tâm.
Việc hoàn thành được việc này cũng có thể coi là làm xong được một việc đại sự..
Nhưng mà điều hai người không biết chính là Diệp Mẫn Kiệt đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Khi nhìn thấy chiếc hộp chứa đầy tiền mặt, anh đã khựng lại một hồi, hơi thở cũng trở lên dồn dập..
250,000!
Đó là trọn vẹn 250.000 tệ!
Trong lòng của anh không rõ là tư vị gì, nhưng khi nghĩ đến việc nếu có tiền, anh có thể mở một cửa hàng đồ điện cho riêng mình thì liền thấy hạnh phúc không thể tả nổi.
Ánh nắng ban mai trong xanh tươi sáng mang theo chút ấm áp màu vàng cam cũng chỉ làm nền cho sự tham lam và khát vọng trong mắt anh.
Thế gian phồn hoa rất dễ mê hoặc mắt người, nhất là khi anh thấy mình có thể kiếm được rất nhiều tiền từ những giao dịch thông thường, điều này khiến anh càng thêm bồn chồn.
Nnh ấy nghĩ. Giang Châu có thể. Thế thì sao mình lại không thể?
Chỉ cần có vốn, anh cũng có thể đánh cược đọ sức một lần với những làn sóng của thời đại này, trở thành người có sức ảnh hưởng lớn nhất!
…………
Buổi chiều.
Giang Châu cùng Trịnh Trung Quang trở về từ cục bất động sản.
Với mối quan hệ của Giang Châu, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Giang Châu mua hai cái bánh rán, hắn đưa cho Trịnh Trung Quang một cái rồi nói đùa: "Chú Trịnh, có phải là không nỡ không?"
Trịnh Trung Quang tức giận liếc mắt nhìn hắn.
Ông cắn một miếng rán, nghĩ một hồi rồi gật đầu. "Đương nhiên là không nỡ. Sống ở đây cả một đời, thế mà nói bán liền bán luôn."
Trịnh Trung Quang dừng lại một chút rồi nhếch mép nở nụ cười: "Nếu như cha ta biết, nhất định ông ấy sẽ đánh ta một trận."
"Chú yên tâm, cháu sẽ chiếu cố cái tứ hợp viện này thật tốt!"
Giang Châu nói.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, vừa đi về nhà, vừa định đẩy cửa vào thì thấy có người ở trước cửa. Người đó quay đầu lại thì thấy Trịnh Trung Quang cùng Giang Châu cùng nhau trở về thì có chút bất ngờ, cơ mà người đó cũng nhanh chóng đi tới, tươi cười chào hỏi Giang Châu.