Bạn càng chạy, bạn sẽ càng nhìn nhiều người ăn các món ăn.
Ban đầu thân phận Trịnh Trung Quang đã không tốt, lại nhàm chán cùng không thức thời, cho nên lần nào người đưa thư đi qua, anh cũng phải cho ông thấy mặt.
Bây giờ thì khác rồi.
Anh ta có quan hệ không tệ với Giang Châu, lúc này nhìn thấy Trịnh Trung Quang, anh tốt xấu gì cũng chính thức chào ông được một tiếng.
"Lão Trịnh! Ông có thư!"
Người đưa thư mỉm cười vẫy vẫy tay với Trịnh Trung Quang, rồi anh thò tay vào cái túi vải quân đội màu xanh treo trên người mình mò mẫm một hồi, sau đó lấy ra một phong thư.
Trịnh Trung Quang lịch sự mỉm cười, sau khi xoa xoa tay vào người thì mới vươn tay cầm lấy lá thư.
Nhìn lướt qua địa chỉ, mắt Trịnh Trung Quang liền sáng lên.
Nó được gửi từ Hồng Kông.
Trong cột người gửi, có hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo - Nguyệt Hương.
Thần sắc ông trông cực kỳ lưu luyến.
Suốt cuộc đời ông, vợ con ông vẫn luôn là điểm yếu và cũng là áo giáp của ông.
Người đưa thư trò chuyện với Giang Châu một lúc lâu, sau đó mới ngồi trên chiếc xe đạp Nhị Bát Giang của mình rời đi, vừa đi vừa bóp chuông leng keng.
Lúc này Trịnh Trung Quang cũng không cần giấu giếm Giang Châu.
Ông gật đầu rồi mở ra trước mặt Giang Châu.
Vốn dĩ tưởng rằng con trai đang du học lại đòi tiền học phí, nhưng lần này khi mở ra Trịnh Trung Quang lại đột nhiên sững sờ.
Ông cẩn thận nhìn lướt qua, nhất thời cả người căng cứng, hai mắt lập tức mở to!
Cái này, cái nội dung này...
"Sao vậy?"
Giang Châu sửng sốt, tưởng có chuyện không hay liền hạ giọng hỏi: "Có phải là thiếu tiền không? Hay có chuyện gì khác? Chú Trịnh, đừng lo lắng, chúng ta cùng thảo luận..."
Trước khi hắn nói xong, Trịnh Trung Quang lại đột nhiên dựa vào bức tường phía sau, hai mắt đỏ hoe, cả người run lên vì cố nhịn.
Ông lắc đầu, môi mím lại thành một đường thẳng, vốn muốn bình ổn cảm xúc một chút rồi mới nói, nhưng không ngờ lại vô ích.
"Giang Châu."
Ông bụm mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống dựa vào tường, nước mắt đục ngầu và nóng hổi rơi xuống thấm vào những ngón tay khô như gỗ của ông, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm được nữa mà nghẹn ngào.
"Về rồi, con trai ta về rồi."
Giang Châu lập tức không nói nữa.
Trước đó hắn cũng nghe Trịnh Trung Quang kể qua, ông có hai đứa con một trai một gái ở Hong Kong, con trai ông ấy đã đến đảo quốc theo làn sóng du học cách đây vài năm, mất tận đến 2 năm mới thi đậu.
Sau khi vất vả lắm mới thi đậu thì mới phát hiện ra tiền học phí cùng sinh học phí rất đắt đỏ.
Vợ của ông ở bên kia thì làm bảo mẫu, tiền kiếm được chỉ miễn cưỡng nuôi được bản thân cùng con gái, còn về chi phí du học của con trai, thì tất cả đều phụ thuộc vào Trịnh Trung Quang.
Bây giờ chi phí đi du học đều do ông chèo chống, sinh hoạt ở nước ngoài cực kỳ đắt đỏ, lần nào tiêu cũng phải mấy chục tệ trở lên.
Người ta thường kể chuyện một câu chuyện cười, rằng trước đây có một đại gia ở Bắc Kinh đã bán cả tứ hợp viện để đi du học, nhưng khi trở về thì nhận thấy lương của mình thậm chí không thể trả hết nợ thế chấp.
Du học một lần là đi tận mấy năm, chi phí phải đến hàng trăm ngàn tệ,
Câu nói này tuyệt đối không sai
Những năm qua, Trịnh Trung Quang hầu như là dốc hết tâm sức cho người con trai này.
Ông nhìn chằm chằm vào bức thư, lại lấy ra rồi đọc thêm hai ba lần nữa, trong đầu cũng hiện lên một cái suy nghĩ.
Cái bệnh này của ông, cũng không biết là sống được thêm bao nhiêu ngày nữa.
Bây giờ vợ và con của ông đều đang ở Hồng Kông, thế nên Trịnh Trung Quang đã thầm đưa ra quyết định.
Cả đời ông đã tận hết chức vụ, tuân thủ quy củ, anh dũng giết địch vì nước phân ưu rồi.
Giờ đã có tuổi, ông cũng muốn nghĩ cho mình một lần.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì không còn sống được thêm vài ngày nữa nên muốn tận hưởng niềm vui có gia đình một lần
Giữa nam nhân với nhau thì không cần nhiều lời an ủi.
Một lúc lâu sau, Trịnh Trung Quang liền lau nước mắt, đứng lên, khóe miệng giật giật nhìn về phía Giang Châu.
"Để cậu chê cười rồi."
Trịnh Trung Quang nhìn chằm chằm vào Giang Châu rồi lên tiếng: "Tiểu Châu, ta chưa bao giờ cầu ai trong đời, ta cũng biết rằng cậu không có nghĩa vụ phải giúp ta.
Nhưng lần này, ta thực sự là không còn cách nào nữa."
Trịnh Trung Quang hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Ngày hôm qua cậu đưa cho tôi 250.000 tệ, tôi sẽ đưa cho cậu 100.000 tệ dành cho Quân Đoàn Quân Viên coi như là tặng quà.
Tôi chỉ cầu cậu một việc."
Ông ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trong đôi mắt mờ đục của ông hiện lên vẻ rạng rỡ cùng khát vọng.
"Tôi muốn đến Hồng Kông, dù chỉ trong một hoặc hai ngày thôi cũng được."
"Tôi biết cậu có quan hệ với cấp trên rất tốt, tôi muốn cậu giúp liên hệ với họ, tôi không muốn gì khác chỉ muốn gặp họ một lần."
Dù sao thì Trịnh Trung Quang cũng đã lớn tuổi.
Ông cứ thế mà chậm rãi nói, ẩn nhẫn mà thống khổ, nước mắt trực trào.
Mà đối với Giang Châu mà nói, trong phút chốc hắn lại trở lên xuất thần, dường như hắn đã nhìn thấy chính mình kiếp trước.
"Chú Trịnh."
Giang Châu mỉm cười, vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang hơi run rẩy của ông, nói từng chữ một: "Cháu sẽ giúp chú."
Trịnh Trung Quang lập tức cảm thấy huyết dịch sôi trào.
"Cám ơn cậu."
Ông dùng sức vỗ vào mu bàn tay Giang Châu, nghẹn ngào khó nhọc nói: "Cảm ơn cậu."
"Chú cũng đã chăm sóc cho Đoàn Đoàn Viên Viên đủ rồi. Hai ngày nữa cháu sẽ đến Quảng Châu. Từ Quảng Châu có thể đi thuyền đến Hồng Kông, chỉ cần có liên hệ tốt là được."
…………………
Mọi việc được thực hiện rất nhanh chóng.
Giang Châu nói qua chuyện này với Trần Nguyên Phương. Thực ra, sau bao nhiêu năm, vấn đề của Trịnh Trung Quang từ lâu đã không còn là vấn đề phải theo nguyên tắc nữa rồi.
Anh hùng đã già, đại cục đã định, giờ sóng gió thế nào cũng không thể xoay chuyển được thời cuộc nữa.
Bởi vậy việc lấy tấm giấy thông hành này lại cực kỳ dễ dàng, thậm chí còn dễ đến mức nằm ngoài dự đoán của Giang Châu.
Lúc Giang Châu đưa tấm giấy cho Trịnh Trung Quang, ông vừa mừng vừa sợ, run rẩy cầm lấy từ giấy, thận trọng cho vào trong lồng ngực sợ tờ giấy bị nhăn nhúm.
"Chú à, trưa mai là có xe, cứ từ từ thu dọn đồ đạc, nếu có gì cần mang theo thì cứ từ từ thu dọn, nếu bó sót thứ gì thì cháu sẽ gửi lại cho chú."
Giang Châu cười nói.
Trịnh Trung Quang gật đầu sau khi nói thêm vài câu liền xoay người, nóng lòng quay vào trong nhà thu dọn đồ đạc.
Bây giờ cũng đã gần trưa.
Tại cửa hàng điện khí Liễu Giang ở Tây Đan
Người đến thay ca đã đến cửa hàng.
Diệp Mẫn Kiệt sau khi bàn giao vài câu liền xoay người bước ra ngoài.
Anh ra khỏi được đường cái liền rẽ vào một con hẻm dài và hẹp.
Diệp Mẫn Kiệt bước vào con hẻm, hai bên đều là tạp viện, mùi thức ăn thoang thoảng từ trong sân khiến Diệp Mẫn Kiệt càng lúc càng cảm thấy đói bụng.
Một khoảng thời gian trước anh đã gửi tiền về để lo liệu việc giải phẫu cho cha.
Hôm qua, chị hai gửi điện đến báo rằng giải phẫu đã xong, cha anh vẫn đang nằm trong viện hồi phục sức khỏe, chẳng qua là do tuổi cao nên lần này cũng không được tốt như xưa, đoán chừng là không còn làm việc được nữa.
Nói gần nói xa, thì ý đều là anh phải gửi tiền về đúng hạn.
Trên thực tế, Diệp Mẫn Kiệt cũng có tư tâm, nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ.
Rằng công việc chiếu cố cha mẹ cùng con của chị hai mình cũng không dễ dàng gì.
Nhất là giờ cha đang nằm liệt trên giường, mẹ lại già yếu, công việc nhặt phân hứng nước tiểu làm một hai ngày thì không sao, chứ mà để làm lâu thì có ai không oán giận cơ chứ?