Một tầng lầu không được sắp xếp chỉnh tề theo kiểu một căn hộ một gia đình, mà thường có nhiều hàng quán trên một hành lang.
Hơn nữa đi qua hành lang, rẽ vào một góc, và một hành lang khác hiện ra.
Không chừng đã đến một tòa nhà khác.
Hơn nữa số nhà trên cửa cũng có người treo, có người không, tóm lại là rất phức tạp.
Giang Châu đời trước vào sau những năm 2000 mới tới cảng thành, lúc ấy Cửu Long thành trại đã bị hủy, vì vậy không hề biết về những quanh co uẩn khúc này.
Lúc này đây, nếu không phải có anh Tân, một người nói giọng địa phương đưa đi tìm người, vậy chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Đi khoảng hơn nửa tiếng, anh Tân nói tiếng Quảng Đông, vừa đi vừa hỏi.
Bao thuốc mà gã cầm trong tay, chính là thuốc mà Giang Châu cho gã, lúc này cũng đã vơi đi không ít.
Rốt cục, sau khi một bà lão nhận thuốc, hút mạnh vài hơi, mới chậm rãi mở miệng.
"Cậu nói Nguyệt Hương sao? Từ nơi này qua một cái rẽ là tới! Con trai của cô ta mới vừa về mấy ngày trước, nghe nói chuẩn bị tìm việc làm, tốt nghiệp đại học danh tiếng, muốn mời khách ăn cơm đây!"
Bà sinh sống ở chỗ này nhiều năm rồi, cũng là dân từ đại lục tới.
Vì vậy bà biết hết người đại lúc tới trong mấy năm sau đó.
Rốt cục cũng biết tin rồi, hai người hiển nhiên đều thở phào nhẹ nhõm.
Anh Tân vừa cười đưa vừa đưa một điếu thuốc qua, lúc này mới tạm biệt bà lão.
"Em tự đi đi, anh ở cửa chờ em, em đi ra thì cứ gọi anh một tiếng là được."
Đi qua khúc quanh, anh Tân bỗng nhiên nở nụ cười mập mờ, nhún nhún vai về phía Giang Châu, cái răng vàng lớn lấp lánh dưới ánh đèn của khu đèn đỏ bên cạnh.
Giang Châu hơi sững, nghiêng đầu liếc nhìn.
Được lắm.
Muốn kiếm gái à.
"Đồ ngon bổ rẻ! Em có muốn thử không?"
Một cô gái tóc dài đi tới, quàng lấy cánh tay của anh Tân, thanh âm vừa ngọt lại nũng nịu.
Giang Châu tránh ra một bên, không đáp, vỗ vỗ bả vai của anh Tân, sau đó xoay người đi về phía biển căn hộ treo số 27.
- Cốc cốc...
Giang Châu gõ cửa.
Trong chốc lát chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Ván sàn quá mỏng, thậm chí ngay cả tiếng dép cũng có thể nghe rõ ràng.
Lúc này đã gần mười giờ, nhưng trên hành lang khắp nơi đều là âm thanh trò chuyện ầm ĩ.
Đánh bạc, chơi gái, cười đùa đánh chửi, cái gì cần có đều có.
"Ai đó?"
Một giọng nữ truyền đến, nghe tuổi hơi lớn, giọng Quảng Châu, lại có một loại cảm giác dịu dàng kỳ dị.
Cửa bị kéo ra một khe nhỏ, lộ ra một đôi mắt cảnh giác từ bên trong cánh cửa.
Giang Châu lui về sau một bước, để cho người bên trong cửa có thể nhìn rõ bản thân.
Khi 3 chữ này, rơi vào trong lỗ tai của Triệu Nguyệt Hương, khiến bà sững sờ.
Cứ như là chuyện đó rất xa xôi.
Bà hoảng hốt giây lát, nhưng không mở cửa, ánh mắt vẫn cảnh giác.
Dù sao, sống ở địa phương này nhiều năm như vậy, từng bị lừa, từng bị đánh, thậm chí uy hiếp đòi phí bảo hộ.
Chuyện thứ nhất bà học được chính là bảo vệ bản thân, bảo vệ con.
Giang Châu cũng không gấp, hắn vươn tay, móc từ trong túi ra một phong thơ, đưa tới.
"Đây là ông Trịnh gửi cho bà, bà đọc đi ạ."
Triệu Nguyệt Hương chần chờ một chút, rốt cục run rẩy vươn tay, nhận lấy lá thư này.
Trịnh Trung Quang đã viết bức thư này lâu lắm rồi.
Những người ở tuổi này hầu hết đều hàm súc, những ngôn ngữ dịu dàng, ấm áp tình ý, tất cả đều được viết nguệch ngoạc trên mảnh giấy này.
Vốn định đích thân đi qua đưa cho vợ, không ngờ phải dùng phương thức này chuyển đến trong tay của vợ.
Triệu Nguyệt Hương nhận ra ngay nét chữ của bức thư chỉ bằng một cái liếc mắt.
Sức mạnh xuyên qua câu từ, quen thuộc lại chân thành.
Khiến đôi mắt bà nhanh chóng nhoà đi.
Một lúc lâu, Triệu Nguyệt Hương mở cửa, nói: "Cháu nhanh vào đi."
Giang Châu đi vào, mới phát hiện trong phòng còn hai người đang đứng.
Nơi đây giống như một nhà kho hơn là một căn hộ.
Bởi nó rất nhỏ.
Khắp căn hộ bày đầy đổ linh ta linh tinh, không có buồng vệ sinh, chỉ có một phòng bếp nhỏ hẹp, trên mặt đất còn đặt không ít bình nhổ.
Có một mùi ẩm thấp và ngột ngạt thui thúi phảng phất trong phòng.
Trên chiếc ghế đẩu dưới đất, một cô gái ăn mặc hở hang, đang hút một điếu thuốc lá dài và hẹp, nghiêng người về phía mình.
"Người đại lục?"
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, có sức quyến rũ rất lạ, khi nhìn người, đôi mắt như biết câu hồn, liếc mắt đa tình, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
Thế nhưng Giang Châu nhìn vào ánh mắt của cô, lại phát hiện đây thật ra là một gương mặt rất ngây thơ.
Trong cơ thể nhỏ bé kia, chứa một linh hồn muốn giả dạng trưởng thành.
Hắn cười cười, mỉm cười lễ độ, gật đầu.
"Tôi tên Giang Châu."
Cô gái ngồi trên ghế là Trịnh Tú, cô lấy cho mình một nghệ danh, là Trịnh Văn Tú.
Chỉ khác một chữ so với đại minh tinh Trịnh Tú Văn.
Hiện nay giới giải trí Hồng Kông phát triển cực mạnh, cô cũng mơ ước được trở thành cô gái trên bảng quảng cáo lấp lánh và rực rỡ.
Nghe giọng của Giang Châu, Trịnh Văn Tú nhìn hắn nhiều hơn, chợt xoay người sang chỗ khác, tiếp tục hút thuốc.
Mà một người khác trong phòng, thì mặc vest thắt cá vạt, nhìn ngoài ba mươi, thế nhưng tóc cũng đã bạc không ít.
Ngũ quan trông cũng gầy gò, khắc khổ.
Người này tên là Trịnh Hành, chính là con lớn nhất của Trịnh Trung Quang.
Trịnh Trung Quang đã kết hôn khi mới đôi mươi, nhưng đó là hôn nhân sắp đặt ở quê nhà, lúc đó lại xảy ra chiến tranh, ông chưa từng nhìn thấy con gái người ta thì hai người đã chia xa.
Sau khi ra chiến trường, ông lập tức quên hết vấn đề cá nhân, ngày gặp lại Triệu Nguyệt Hương, đã là hơn ba mươi tuổi rồi.
Vì vậy tuổi của Trịnh Hành cùng Trịnh Tú không lớn lắm, nhất là Trịnh Tú, năm đó tới Hồng Kông vẫn còn được mẹ bế ở trong tay, tính toán tuổi tác, thậm chí còn nhỏ hơn Giang Châu hai tuổi.
Trịnh Hành nhìn chằm chằm Giang Châu, quan sát toàn thể hắn, cảnh giác hỏi: "Cậu từ đại lục tới?"
Giang Châu gật đầu, nói: "Là ông Trịnh Trung Quang kêu tôi tới."
Hắn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói rõ tình hình: "Ông ấy không còn nhiều thời gian nữa, muốn trước khi lâm chung được gặp mọi người."
Triệu Nguyệt Hương vừa mới bưng một ly trà đi ra, nghe Giang Châu lời nói, chén trà trong tay "xoảng" một tiếng rơi trên mặt đất.
Bà trợn to mắt, lui về phía sau hai bước, bàng hoàng nhìn Giang Châu.
"Cháu… cháu nói cái gì?"
Triệu Nguyệt Hương run rẩy thốt lên, mơ hồ kèm theo tiếng khóc nức nở: "Lão Trịnh, lão Trịnh lão bị sao vậy?"
Giang Châu kể sơ qua tình huyền.
Lúc nói xấu, tất cả mọi người bên trong đều trầm mặc.
Lúc Trịnh Hành rời khỏi Trịnh Trung Quang, anh ta mới mười tuổi, chuyện lúc nhỏ cũng có ấn tượng.
Anh ta đứng đơ tại chỗ, phải rất lâu mới xem như lấy lại tinh thần.
Trầm mặc một lúc lâu, anh ta đi tới, đứng ở trước mặt của Giang Châu, khàn giọng mở miệng nói: "Có thể cho tôi một điếu thuốc không?"
Giang Châu lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh ta, người sau tiếp nhận, châm lửa, hít hai cái, bỗng nhiên ho khan dữ dội.