Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 439: Di chúc, tiền này, tôi nhận thì ngại



Sau khi bác sỹ cùng hộ lý đều qua đây, ngay sau đó đám người Giang Châu cũng đã đến.

Nhìn Trịnh Trung Quang nằm trên giường bệnh, còn có Triệu Nguyệt Hương khóc lóc nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi, mọi người đều nghẹn ngào.

Một lúc lâu, bác sỹ qua đây đắp lên vải trắng, rồi thông báo với đám người Giang Châu, lúc này mới toàn bộ lui ra ngoài.

Giang Châu đi tới, ngồi xổm người xuống, hướng về phía Triệu Nguyệt Hương nói: "Dì Triệu, nén bi thương, ông Trịnh ông ấy ra đi rất thanh thản."

Triệu Nguyệt Hương lại khóc như mưa.

Tình cảnh này, khuyên giải an ủi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có khóc thật dài thật lâu, mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng.

~~~

3 ngày sau.

Làm xong hậu sự cho Trịnh Trung Quang, chỉ còn lại một hũ tro cốt nhỏ.

Triệu Nguyệt Hương tìm một tấm vải, bọc tỉ mỉ, ôm chặt vào lòng.

Ba người cũng không định lưu lại, cả đời này, thời gian hơn nửa đời người đều sống ở Hồng Kông, lúc này trở về, mang theo tro cốt của Trịnh Trung Quang, xem như làm trọn tâm nguyện cả nhà đoàn viên.

Trong viện, Diêu Quyên đang nấu cơm.

Chị nấu rất nhiều món ăn, hương thơm nức mũi.

"Giang Minh, dọn dẹp đi, chuẩn bị ăn cơm."

Diêu Quyên nói: "Ăn sáng xong sớm để cho bọn họ còn về sớm một chút, đường xa vất vả, lỡ không kịp chuyến tàu lại càng thêm buồn phiền."

Giang Minh gật đầu, đứng dậy bắt đầu dọn bàn.

Giang Châu thì mang theo cái rương đi tới, nhìn lướt qua trong viện.

Phát hiện Trịnh Hành ngồi xổm trên bậc thang, không biết đang nghĩ gì, mà Triệu Nguyệt Hương thì con mắt đỏ ngàu, ánh mắt vẫn đăm đăm trước cửa phòng của Trịnh Trung Quang.

Còn như Trịnh Tú, cô gái này dường như trời sinh đã vô tâm, ngồi ở cửa hút thuốc, nhìn thấy có con chó chạy tới, cô bèn nhe răng hù dọa nó.

Giang Châu thật cũng không thèm để ý cô ta, bưng cái rương đi tới, đứng ở trước mặt của Triệu Nguyệt Hương.

"Dì Triệu, đây là ông để lại cho dì."

Giang Châu nhẹ giọng nói.

Đôi mắt của Triệu Nguyệt Hương rốt cục sáng lên đôi chút, bà nhỏm dậy, mím môi, mở miệng nói: "Cái… cái gì?"

Diệp Mẫn Kiệt vẫn đang ngồi ở trên bậc thang trước cửa phòng mình.

Có lẽ đã nghe được âm thanh, nên gã cũng đưa mắt nhìn sang phía bên này.

Con ngươi đóng chặt, nhìn không rõ ràng gã đang suy nghĩ điều chi.

Giang Châu mở rương ra, bên trong là một cái rương đầy tiền, những 250,000 tệ, mà ở trong góc rương, còn có một chiếc ví nhỏ mà Trịnh Trung Quang vẫn hay dùng.

Triệu Nguyệt Hương nhìn lên nhìn chiếc ví nhỏ này, nước mắt lập tức chảy xuống.

Bà siết chặt nắm tay, nức nở nói: "Đây… đây là trước khi dì và ông ấy kết hôn, thêu cho ông ấy..."

Nó rách nát đến mức cô có thể nhìn thấy đồng tiền một hai xu bên trong.

Ông dùng đến tận lúc này vẫn tiếc không muốn vứt đi.

Triệu Nguyệt Hương khóc càng thêm đau lòng.

Giang Châu suy nghĩ một chút, vẫn đưa tay vỗ vỗ bả vai của Triệu Nguyệt Hương.

"Đây là di thư của ông Trịnh."

Giang Châu lấy ra một phong thơ, đưa cho Trịnh Hành: "Anh xem đi."

Bức thư này dù sao cũng do Trịnh Trung Quang lưu lại, phong thư này, hắn chưa từng mở ra, mặt trên còn có dấu xi đỏ phong thư.

Trịnh Hành gật đầu, ổn định lại tâm trí, nhận lấy, mở ra trước mặt của mọi người.

"Là chia tiền."

Trịnh Hành hắng giọng, đưa mắt nhìn xuống, trông có chút kinh ngạc, nói: "Ba tôi nói, tiền này, mẹ tôi cầm 100,000, cậu cầm 100,000, 50,000 còn lại, cho Diệp Mẫn Kiệt."

Trịnh Trung Quang sau khi biết mình bị ung thư, ông đã sắp xếp ổn thoả mọi chuyện.

Đối với kết quả chia tiền này, tất cả mọi người trầm mặc.

Diệp Mẫn Kiệt cũng kinh ngạc trợn to mắt, bỗng nhiên từ bậc thang đứng lên, vẻ mặt không dám tin đưa tay chỉ chóp mũi của mình.

"Chú… chú cũng cho cả tôi sao?"

Gã nói xong ý mới nhận ra mình phản ứng hơi quá kịch liệt, lập tức vội vã ngồi xổm xuống, sa sầm mặt tìm thuốc ở trong túi.

Cũng không ai chú ý lắm đến phản ứng này của gã, dù sao kết quả chia tiền này, đích thật khiến mọi người bất ngờ.

Trịnh Hành cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng Trịnh Trung Quang.

Gã trầm mặc khoảnh khắc, đứng dậy, lấy tiền ra kiểm kê.

Không phải gã không để ý đến số tiền này, mà là đối với Trịnh Hành, việc chia tiền của cha đương nhiên có lý của ông.

Huống hồ là một đứa con, gã thấy rất hổ thẹn.

Trịnh Hành đếm 50,000, để ở một bên, vừa chuẩn bị đếm tiếp.

Nhưng ngay sau đó, trước mặt tối sầm lại, chính là Giang Châu ngồi xuống, vươn tay đè tay của gã ta, nhẹ giọng nói: "Anh Trịnh, tôi không cần."

Trịnh Hành sửng sốt.

Gã ta nhíu mày, hướng về phía Giang Châu nói: "Cậu sợ tôi chú ý sao? Cậu yên tâm, số tiền này là ba tôi lưu lại, ông ấy muốn cho cậu..."

"Không phải."

Giang Châu lắc đầu, tươi cười nói: "Tôi có tiền."

Lời nói vừa vang lên, ngay cả Trịnh Tú vẫn ngồi hút thuốc lá ở cửa cũng nhìn qua.

Giang Châu là một người thành thật, vô cùng thành thật, hắn chỉ chỉ mình, nói: "Tôi nói thật, trong tay tôi có tiền, tiền này là tiền tôi mua viện của ông Trịnh trả cho ông, sao lúc này tôi lại lấy được?"

Hắn chỉ chỉ Đoàn Đoàn Viên Viên, nói: "Anh Trịnh, không nói gạt anh, ông Trịnh yêu quý hai cô con gái của tôi, cho nên mới muốn để lại tiền cho hai bé."

"Thế nhưng tôi ở Bắc Kinh, có nhà có cửa hàng, anh chị dâu đều ở bên cạnh chăm sóc hai bé, đâu cần số tiền này?"

"Tiền này nếu tôi thật cầm, mới cảm thấy ngại đó."

Giang Châu bình tĩnh, nhìn chằm chằm Trịnh Hành, gằn từng chữ: "Tiền này, anh càng cần hơn."

"Cửu Long thành trại không phải là nơi tốt đẹp gì, anh Trịnh ca, tự anh tính toán đi."

Trịnh Hành dừng một chút, viền mắt bỗng nhiên nóng lên.

Gã tự tay, vỗ vỗ bả vai của Giang Châu, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cảm ơn."

100,000 tệ.

Ở thời điểm này, cũng không phải là con số nhỏ.

Còn như Giang Châu nói hắn có tiền, đó rõ ràng là một cái cớ.

Dù sao, ai mà không thích tiền?

Giang Châu cười cười, cũng không nói nhiều, giữ tự trọng cho Trịnh Hành.

Mà cảnh tượng này giữa hai người, lại khiến cho Diệp Mẫn Kiệt ở bên cạnh bỗng dưng cảm thấy khó chịu.

Gã cúi đầu, không nói nửa lời, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Nếu mình có tiền, gã cũng có thể thoải mái nói không cần số tiền này.

Nhưng gã không có tiền.

Nói đúng ra, gã cần tiền gấp.

Thiếu tiền trả nợ, thiếu tiền kinh doanh, thiếu một vốn đầu tư ban đầu.

Đâu phải ai cũng may mắn giống như Giang Châu vậy.

Từ khi mới tới Bắc Kinh đã mang theo số tài sản kếch xù, lại có may mắn trở thành "Anh hùng".

Nhưng còn mình thì sao?

Vốn định tới Bắc Kinh phát tài, kiếm thật nhiều tiên, để cho một nhà già trẻ của mình đều có được sống cuộc sống tốt.

Thế nhưng, không như mong muốn.

Sau khi tới nơi này, gã chẳng qua là đổi nơi việc làm, nhưng lại không có bất kỳ bảo đảm.

Càng nghĩ càng thấy được uất nghẹn.

Buổi trưa sau khi cơm nước xong, Giang Châu đưa Triệu Nguyệt Hương còn có Trịnh Hành Trịnh Tú ba người rời đi, mua một số đặc sản địa phương Bắc Kinh, cảm xúc của Triệu Nguyệt Hương có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.

Sau khi ba người rời đi, Giang Châu trở lại tứ hợp viện, đưa 50,000 tệ cho Diệp Mẫn Kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.