Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 450: Trong chăn không có phụ nữ, ngủ không ngon



Ngày hôm sau.

Hiệu suất làm việc của Hoàng Triều Quang rất cao, từ sáng sớm ông đã gọi một nhóm học sinh đến để đưa lô máy tính kia tới.

Giang Chu và Giang Minh mang theo nhân viên bán hàng trong cửa hàng, sau khi thu lại máy tính thì liền mời vài học sinh vừa giúp mình dùng bữa sáng.

Giang Minh thấy rất nhiều máy tính mới thậm chí còn chưa được mở ra liền cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, nhưng cũng không kìm được sự xót tiền.

"Con mẹ nó, cái tên Diệp Mẫn Kiệt kia quả là súc sinh! Lần sau đến Phí Thành, ta mà nhìn thấy hắn thì nhất định phải đánh cho hắn không ra hình người!"

Bị người khác lừa gạt thì cũng thôi được, thế nhưng người lừa gạt hết lần này đến lần khác này lại là Diệp Mẫn Kiệt!

Lúc trước chính Giang Châu là người đã đưa gã rời khỏi Phí Thành!

Hắn cũng đã giúp đỡ gã rất nhiều, thế mà bây giờ gã lại cắn ngược lại ân nhân một cái, điều này khiến Giang Minh vô cùng ghê tởm!

Giang Châu nghe vậy thì mỉm cười, nhưng lần này hắn không khuyên ngăn.

Nếu không phát hiện kịp thời, thì lần này thực sự có thể để lại một mối nguy tiềm ẩn vô cùng lớn cho chính mình.

"Anh cả, anh rể bên kia gửi lại điện báo rồi sao?"

Giang Châu ngồi xổm xuống, cầm mấy cái máy tính kia lên rồi bắt đầu quan sát.

Quả nhiên là thật giả lẫn lộn, vài cái từ Nhà máy Điện tử Đại Pháp, vài cái là đồ giả.

Giang Minh khựng lại một chút rồi hỏi: "Ý em là Trần Mã Long?"

Giang Châu gật gật đầu.

Mí mắt Giang Minh nhảy lên. Anh rể? Đã gọi là anh rể rồi sao?

"Mới được gửi tới, anh còn chưa có thời gian đọc, em nhìn xem."

Giang Minh nói xong liền đi tới cửa, lấy từ trong hộp ra bức điện mới được gửi không lâu.

Anh đưa nó cho Giang Châu, lúc mở ra liền phát hiện đúng là Trần Mã Long gửi tới.

"Mọi việc cậu giao đã xong rồi, tôi sẽ tự mình đưa tới!"

Giang Châu đọc xong liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nở được nụ cười.

Giang Minh cũng thò đầu qua xem xét, ngay sau đó có chút cảm khái: "Tên em rể đúng là khách khí! Thế mà lại còn tự mình đưa tới đây!"

"Anh Long là người tốt. Anh cả, anh cứ yên tâm giao chị hai cho anh ấy."

Giang Châu nói rồi cười cười vỗ vai Giang Minh.

Giang Minh nhún vai, dừng lại một lúc rồi mới mở miệng: "Anh cũng ngẫm ra rồi. Trước đây, anh luôn nghĩ rằng chị hai của em nên lấy người mình thích mới là tốt nhất, giờ ngẫm lại thì vẫn nên lấy người có tiền. "

"Ít ra thì cũng không phải đến mức một mình phải nuôi hai đứa nhỏ, lần trước ly hôn thậm chí không có cả một xu cấp dưỡng. "

Giang Châu đang nhặt mấy món đồ giả trong một đống máy tính ra, đặt sang bên cạnh, nghe thấy thế liền nói: "Anh cả à, nghĩ mọi việc tốt một chút đi, anh Long là người vừa có tiền lại vừa có tâm, anh cứ yên tâm, chị hai sẽ không chịu ủy khuất đâu."

Giang Minh nghe vậy thì cũng thở dài, sau đó cũng ngồi xổm xuống phụ giúp Giang Châu.

Lúc này nhân viên cửa hàng cũng tới trợ giúp, may mà đợt này chỉ có 620 cái máy tính bỏ túi, cũng không nhiều lắm, nếu không thì đúng là sẽ lỗ lớn.

Sau khi phân loại máy tính xong, Giang Châu liền kiểm lại.

Tổng cộng có 620 cái, và có tất cả 400 chiếc máy tính là hàng giả, giá mua bộ máy tính này là 63 tệ, giá bán cho Thanh Đại thì rẻ hơn mọi chỗ, 120 tệ một bộ.

Sau khi loại bỏ một số chi phí vận chuyển, nhân lực, tiền thuê nhà, chi phí bảo trì điện, v. v.

Lợi nhuận của mỗi cái máy tính là khoảng bốn mươi tệ.

Bây giờ mỗi cái phải trả lại ba mươi hai bảy xu, có nghĩa là lợi nhuận vẫn còn khoảng bảy tệ ba hào.

Nhưng mà một trong những khoản chi lớn nhất trong việc này chính là mua số lượng máy tính bỏ túi tương đương để bù lại chỗ hàng giả.

Nếu không xử lý được lô máy tính khoa học giả trong tay, thì sau khi tính toán xong Giang Châu sẽ mất rất nhiều tiền.

Giang Minh cau mày nhìn những con số trên máy tính.

"Tiểu Châu, làm sao bây giờ? Mấy cái máy tính này không trả lại được sao?"

Giang Châu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Làm gì có đạo lý cầm hàng rồi lại trả lại?"

Hắn suy tư một chút, rồi quay đầu nhìn Giang Minh nói: "Anh cả, chiều nay mang lô máy tính này đến thẳng Tây Đan. Chúng ta lập một quầy hàng trên phố, bán lô hàng này với giá phân nửa. "

Một nửa giá, tức là 65 tệ.

Bằng cách này, thì có thể bù lại được số tiền mua hàng, không bị lỗ. Giang Minh nghe vậy liền gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Vậy được, ngày mai anh sẽ tìm Phương Vân Lương, việc này giao cho ông ta là hợp nhất. Dù sao chúng ta cũng mang bên mình thương hiệu của cửa hàng điện khí Liễu Giang, không tiện động thủ. "

Chuyện đã định, sự kiện này xem như là đã giải quyết xong.

Hai ngày sau, cuối cùng Trần Mã Long cũng đã đến Bắc Kinh.

Anh ta đến cùng một chiếc chiếc xe tải.

Vừa nhảy xuống xe, anh đã nhìn thấy Giang Châu đang đợi anh ở ngã tư.

"Em trai!"

Trần Mã Long nhếch miệng cười một tiếng, đi tới, cảm khái: "Không ngờ thủ đô lại phát triển tốt như vậy! Đúng là phát triển theo từng ngày! Quả là lợi hại!"

Anh nói rồi giơ ngón tay cái lên tự đáy lòng.

Giang Châu liếc qua anh một cái, thoạt nhìn liền thấy hình như hôm nay Trần Mã Long có vẻ hơi khác thường.

Hắn nheo nheo mắt, và cuối cùng cũng nhìn ra.

Ách.

"Anh rể, sao giờ ăn mặc đẹp thế?"

Hôm nay Trần Mã Long mặc com-lê đi giày da, vốn anh sợ nóng, nhưng giờ chiếc quần dài anh đang mặc lại trông rất ngột ngạt. nhìn qua đã đổ mồ hôi hột rồi.

Trên cổ anh đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, tay thì đeo đồng hồ vàng, mái tóc bù xù của anh ta giờ đã được chải chuốt kỹ càng, nhìn sơ qua là biết anh ta đã bôi rất nhiều sáp.

Ria mép được cạo sạch trơn, đôi giày da dưới chân rõ ràng là mới mua, dưới nách còn kẹp cả chiếc cặp công văn to đùng.

Thấy tất cả những thứ trên, trong đầu Giang Châu liền nảy ra một suy nghĩ, chưa kịp nói thì đã thấy Trần Mã Long cúi người cười hắc hắc rồi đưa cho hắn một chiếc hộp.

"Là hàng của Hong Kong đấy! Nhìn là biết, em cầm lấy rồi đưa cho cô ấy đi! Cô ấy nhất định sẽ thích nó!"

Hàng của Hong Kong?

Giang Châu nghe vậy liền mở ra xem thử, hóa ra đó là một sợi dây chuyền bằng bạch kim lấp lánh, đính kim cương, chắc chắn là nó đáng giá rất nhiều tiền.

Hắn ngay lập tức hiểu ra, nín cười, nhịn cười, chờ Trần Mã Long mở miệng.

"Giang Châu, anh Long cũng không còn quá trẻ nữa, cũng đã đến lúc phải kết hôn rồi."

Trần Mã Long nói rồi gãi đầu thở dài một hơi: "Đêm mà không có người phụ nữ trên giường, thật sự là ngủ không ngon."

Nói đến đây, Trần Mã Long lại đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó, mình cùng Giang Thấm Mai bị Giang Châu nhốt trong phòng.

Hắc.

Nhìn da mỏng manh mịn màng như nước kia xem, có chỗ nào trông giống như người đã sinh hai đứa con chứ?

Trần Mã Long càng nghĩ càng cảm thấy nóng nực.

Lúc anh trở về rồi viết thư liên lạc với Giang Thấm Mai, anh luôn cảm thấy chuyện này không phải chuyện như vậy, cũng không thể giải thích rõ ràng vài chuyện, càng nghĩ càng gấp đến vò đầu bứt tai.

Sau một hồi suy nghĩ, anh cảm thấy là tốt hơn hết là phải rước nàng về dinh càng sớm càng tốt!

Anh là người có tiền, có quan hệ. Sao lại có thể cho cô làm cái công việc thêu thùa nữa chứ?

Đại Phi Tiểu Phi thì càng khỏi phải nói!

Đừng nói là cưới một cô vợ, cưới hai cô vợ liền lúc anh cũng kham nổi!

Giang Châu nghe vậy thì cố nhịn cười.

"Anh rể, lời này của anh tuy thô nhưng ý lại không thô."

Giang Châu nói rồi giả vờ suy nghĩ, sau đó nhìn anh rồi nói: "Anh muốn cưới chị hai của em?"

"Đúng! Thông minh đấy!"

Trần Mã Long hưng phấn đến mức kéo cả người Giang Châu qua một bên.

"Nghĩ mà xem, cậu yêu thích làm ăn ở Quảng Châu như vậy, mà bên kia anh cũng có người. Đến lúc anh và Thấm Mai kết hôn, chúng ta sẽ người một nhà. Người một nhà giúp đỡ lẫn nhau là lẽ tự nhiên!"

"Cho nên, đến tết Đoan Ngọ anh sẽ cùng mọi người trở về, gặp mặt đằng vợ, mua chút thuốc lá cho cha vợ ta hút, mua chút vàng cho mẹ vợ ta chơi chơi, thế là không còn vấn đề rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.