Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 451: Anh có 3 món bảo bối, em có muốn xem không?



Giang Châu: "...??"

Được lắm.

Quả nhiên hào phóng!

~~~

Đổi máy tính thành hàng chính hãng của hãng điện tử Đại Phát, Giang Châu cho người hoàn lại tiền cho các sinh viên, sau đó thu xếp mọi việc mua bán ổn thỏa.

Chớp mắt ba ngày đã trôi qua.

Ba ngày nay, Giang Phúc Quốc lần đầu tiên đánh điện báo tới, thúc bọn họ nhanh trở về trước Tết Đoan Ngọ.

Trong điện báo thậm chí còn kèm theo hai câu thô tục, bởi vậy có thể thấy được, Giang Phúc Quốc thật sự nổi giận.

Vào thời đại này, kiếm tiền tuy quan trọng, nhưng đối với dân quê mà nói, kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng phải chăm sóc người già ở nhà, về thăm nơi chôn rau cắt rốn.

Hai anh em Giang Minh Giang Châu vội tìm Phương Vân Lương, để y tìm hai người trông coi cửa hàng mặt tiền vài ngày, cả đại gia đình thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về huyện thành Khánh An.

Buổi tối một ngày trước khi đi, người của đại học Bắc Kinh tới, đem giấy chứng nhận giáo viên đặc sính* tới.

*giáo sư đặc sính: giáo viên ngoài biên chế, thường là những người có trình độ cao trong lĩnh vực nào đó, sẽ được trường ĐH thuê và trả với mức lương rất cao, khác với giáo viên tạm thời lương thường thấp

Giang Châu nhìn tờ giấy thông báo với những dòng chữ đỏ cùng giấy chứng nhận giáo viên đặc sính, trong đầu bỗng nhiên cảm giác vô cùng vi diệu.

Đời trước, mình vô duyên với chuyện học sinh, sau khi trọng sinh, lại còn làm giáo viên.

Hai tay chắp ở sau lưng, đi trở về phòng, Đoàn Đoàn Viên Viên đã ngủ rồi.

Liễu Mộng Ly đang nhẹ nhàng bước từ trên giường xuống, không đi hai bước, Giang Châu bỗng tiến lên, đưa tay ôm lấy vợ vào trong lòng.

"Vợ, anh có ba món bảo bối, em có muốn xem không?"

Liễu Mộng Ly biết chồng đang chọc cô, nên cũng để mặc hắn ôm mình, gật đầu, qua quýt đồng ý.

"Có có, cho em xem đi."

Giang Châu lập tức cúi đầu, hôn môi của cô một cái, tiến đến bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Em nhắm mắt lại đi."

Liễu Mộng Ly nghe vậy, chỉ có thể nhắm mắt lại, cười hỏi: "Anh muốn làm gì vậy? Không mở mắt, làm sao xem bảo bối?"

Giang Châu không nói gì.

Hắn đem dây chuyền mà Trần Mã Long cho, cẩn thận đeo vào cổ của vợ.

Âm thanh nhẹ nhàng, xen lẫn nỗi niềm ray rứt không tên.

"Coi như là thay hình đổi dạng một lần nữa làm người, nhưng anh vẫn sơ suất như vậy, là lỗi của anh."

Hơi nóng từ miệng của Giang Châu phả vào vành tai của cô, khiến Liễu Mộng Ly hơi sửng sờ.

Ưm?

Cô chưa kịp mở miệng hỏi, Giang Châu bỗng nhiên không nhẹ không nặng cắn vào vành tai của vợ.

Liễu Mộng Ly hừ khẽ, âm thanh mơ màng, nhưng cô cảm thấy tiếng kêu này thật kích thích quá đi.

Cô vội che miệng, lại ngẩng đầu nhìn vào gương, lại nhìn nhìn trên cổ của mình, một chiếc dây chuyền lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

Người phụ nữ nào không thích châu báu?

Liễu Mộng Ly cực kỳ vui mừng, đi về phía trước mấy bước, cẩn thận nhìn ngắm, càng ngắm càng cảm thấy đẹp!

"Thật là đẹp!"

Cô quay đầu, vui sướng nhìn về phía Giang Châu, hỏi: "Là anh mua sao?"

Giang Châu rất thật thà lắc đầu.

"Là anh Long mua, em và chị dâu, mỗi người một cái."

Giang Châu nói: "Ảnh nói đây là lễ nhận thân."

"Anh thật sự quá sơ suất."

Hắn dừng một chút, nhìn Liễu Mộng Ly, nói bổ sung: "Trước đây không kiếm tiền được thì thôi đi, giờ kiếm được tiền, nhưng cũng không nhớ mua cho em một ít đồ trang sức."

"Mộng Ly, xin lỗi."

Giang Châu nhìn cổ tay non mịn trống rỗng của Liễu Mộng Ly, cảm giác ray rứt càng thêm mãnh liệt.

Hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn đêm tối mịt mờ.

Bóng đêm đậm đặc như mực, ở trong bóng đêm như vậy, không biết lại có bao nhiêu người đang vật lộn sống đau khổ qua ngày.

Mà hắn may mắn cỡ nào, mới được trọng sinh?

Bây giờ sao lại không để cho vợ mình được sống cuộc sống tốt chứ?

Ở trong đêm đen yên tĩnh này, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác thất bại mờ mịt, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy buồn bực đau đớn từng cơn.

Liễu Mộng Ly quay đầu liền nhìn thấy sự áy náy cùng cô đơn trong mắt hắn.

Cô nhíu mày lại, vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

"Giang Châu, không cần phải nói xin lỗi, cũng không nên cảm thấy mắc nợ em."

Liễu Mộng Ly tựa đầu ở trước ngực của hắn, nhẹ giọng nói: "Người một nhà chúng ta có thể ở bên nhau, đối với em đấy chính là hạnh phúc cùng vui vẻ lớn nhất rồi."

Vợ chồng vuốt ve an ủi nhau, đều hiểu tình ý của đối phương.

Trọng sinh một đời, Giang Châu cũng biết rõ cứ mãi ray rứt cũng chẳng được gì, chẳng bằng hành động.

Hắn ôm Liễu Mộng Ly, lại hôn lên đỉnh đầu của cô.

"Bảo bối thứ hai đâu?"

Liễu Mộng Ly trừng mắt nhìn, nhẹ giọng hỏi.

Giang Châu với tay tìm kiếm sau lưng một hồi, rồi lấy ra giấy chứng nhận giáo viên đặc sính.

"Đây nè."

Hắn kéo dài ngữ điệu, đưa ra cho vợ xem, nói: "Vốn định cùng em thi vào đại học Bắc Kinh, nhưng xem ra bây giờ không thể nào."

"Có thể, sau này em phải mở miệng, gọi anh là thầy giáo."

Liễu Mộng Ly sửng sốt.

Lần này cô thực sự kinh ngạc.

Cô vội vội vàng vàng mở ra giấy chứng nhận giáo viên đặc sính trong tay, nhìn vào cột tuyển dụng, lại thật là tên của Giang Châu, cô lập tức vui mừng ngẩng đầu nhìn Giang Châu.

"Thầy giáo? Anh được mời trở thành giáo viên đại học Bắc Kinh?"

Cô kích động đến mức nắm lấy tay của Giang Châu cánh, lắc lắc nói: "Dạy cái gì? Là thật sao? Không phải dỗ ngọt cho em vui đấy chứ!?"

Cô vẫn luôn lo lắng.

Giang Châu bận rộn buôn bán, cô thấy thời gian thi vào đại học sắp đến, hắn cũng không có thời gian ôn tập.

Liễu Mộng Ly cũng biết dù Giang Châu có thể thi đậu đại học, cũng sẽ không họ cung với mình.

Tuy nói không ảnh hưởng nhiều lắm, thế nhưng vẫn khiến Liễu Mộng Ly cảm thấy khó chịu rất lâu.

Bây giờ, nếu Giang Châu trở thành giáo viên đặc sính, còn tại Bắc Kinh, vậy chẳng phải bọn họ vẫn có thể học cùng một trường sao?

"Ừm, dạy tiếng Anh."

Giang Châu kể lại cặn kẽ sự việc.

Liễu Mộng Ly nghe xong thì mắt cô đỏ hoe, những giọt lê long lanh hiện ra, khiến cô trông vừa đáng yêu lại cực kỳ quyến rũ.

"Món bảo bối thứ ba, em có muốn xem hay không?"

Giang Châu thấy dáng vẻ này của cô, lại thủ thỉ.

Liễu Mộng Ly còn đắm chìm trong niềm vui cực lớn, không hề chú ý tới Giang Châu đột nhiên kéo dài ngữ điệu cùng ánh mắt mập mờ.

Liễu Mộng Ly đã bị niềm vui lấn án lý trí.

Cô gật đầu, thậm chí chưa từng ngẩng đầu nhìn Giang Châu, đáp ngay: "Muốn xem."

"Bảo bối này quý giá nhất, hay... tự em sờ, rồi đoán xem?"

Giang Châu trêu chọc nói.

Liễu Mộng Ly không nghĩ nhiều, nghe Giang Châu nói như vậy, lập tức gật đầu, nói: "Muốn em tự đoán sao?"

Cô trừng mắt nhìn, nhìn về phía Giang Châu, hỏi: "Ở chỗ nào?"

"Ngoan, nhắm mắt lại."

Giang Châu nhẹ giọng dụ dỗ.

Liễu Mộng Ly chợt ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong chốc lát cũng cảm giác được Giang Châu duỗi tay nắm chặt tay của mình.

Sau đó, cánh tay cô theo tay Giang Châu điều khiển chậm rãi đi xuống, cuối cùng ngừng lại.

Liễu Mộng Ly sau một đoạn thời gian ngắn ngủi trống rỗng, lập tức bùng nổ tia bức xạ, quét mạnh ra!

Cái này, nơi này...

Cô đương nhiên không xa lạ!

"Giang… Giang Châu?"

Cô như chạm vào lửa, lập tức theo bản năng muốn rút tay về.

Nhưng Giang Châu dùng sức giữ chặt cổ tay của cô, sau đó kéo cô vào trong ngực của mình.

Trong đôi mắt của Liễu Mộng Ly, còn hiện lên hơi nước long lanh, vừa nhìn thấy, lập tức khiến cho máu huyết trên dưới toàn thân Giang Châu đều lặng yên sôi trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.