Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 452: Cảm ơn mẹ



"Vị bạn học này."

Giang Châu bỗng nghiêm mặt, mở miệng mang theo giọng điệu nghiêm túc.

Nhưng lại làm cho Liễu Mộng Ly vừa nghe đã cảm thấy vừa ngứa ngáy lại có một loại cảm giác hồi hộp không rõ.

"Tối hôm nay, thầy... sẽ dạy học cho em."

Hắn nói, bồng Liễu Mộng Ly, ôm hôn đến tận trên giường.

Đây là một đêm dài dằng dặc lại đầy sắc tình.

Đối với Giang Châu bận rộn suốt cả tháng, đây chính là một lần gắn kết tình cảm cực kỳ sâu sắc.

~~~

Hai ngày sau, đoàn người cuối cùng đã về tới thôn Lý Thất trước Tết Đoan Ngọ một ngày.

Vừa đi vào làng liền thấy đường đã được mở rộng, âm thanh động cơ ùng ùng từ bùn truyền đến từ cuối đường, mấy người nhanh chóng đi lên vỉa hè, trong chốc lát liền nhìn thấy một chiếc Đại Đông Phong màu quân đội lái tới.

Vào Tết Đoan Ngọ, trời liên tục mưa.

Nếu như một năm trước, con đường này chắc chắn đã đầy bùn lầy lội, xe ô tô đi vào cũng bị lún nửa bánh xe.

Càng chưa nói lái Đại Đông Phong.

Nhưng hôm nay, con đường bùn đã được mở rộng không nói, còn rải thêm một lớp đá vụn rất dầy, rồi dùng cát đào từ trong sông phủ lên trên.

Vì vậy Đại Đông Phong đi qua, đi lập êm không hề gặp khó khăn.

Tài xế nhìn thấy người, còn lò đầu ra huýt sáo với đám người Giang Châu Trần Mã Long.

Trần Mã Long cảm khái nói:

"Thấm Mai, thôn Lý Thất của em, trông khá thật đó!"

Trần Mã Long nói: "Chỉ là đường hay xấu chút, tối nay anh bỏ tiền, xây một con đường đường xi măng! Thông thẳng đến cổng nhà chúng ta!"

Giang Thấm Mai sửng sốt, mặt đỏ lên, lập tức đánh cái bốp vào người của Trần Mã Long.

"Nói cái gì đó?"

Nhiều người như vậy đều nghe được, để người ta cười cho đấy.

Dường như nghe tiếng của Đại Đông Phong, từ những ngôi nhà hai bên đường có không ít người đều lò đầu ra nhìn, kết quả là nhìn thấy đám người Giang Châu.

"Ai nha! Là Giang Châu đã trở về! Thật đúng là đã lâu không gặp! Trắng quá! Hình như trông còn cao to hơn nữa nha?"

"Yêu! Đây không phải là cháu gái của Giang lão tam sao? Lớn như vậy rồi sao? Trông cũng cao hơn, đáng yêu hơn, con trai Giang lão tam có tiền đồ lắm đó!"

"Đó không phải là Thấm Mai sao? Người đứng bên cạnh cô ấy là ai vậy? Trông lạ vậy? Đeo dây chuyền vàng! Còn mang giày da trâu nữa! Ha ha!"

~~~

Tiếp đó, vài người phụ nữ trong thôn lại bàn tán về đôi giày da trâu của Trần Mã Long

Trần Mã Long thì cực kỳ phiền muộn.

Y lầm bầm hai câu, đi tới, đưa tay thúc vào bắp tay của Giang Châu.

"Chuyện gì vậy? Những người phụ nữ này trông lạ quá nha, nhìn chằm chằm giầy của anh để làm chi?"

Câu hỏi này của Trần Mã Long hết sức buồn cười.

Giang Châu đang một tay bung dù cho Liễu Mộng Ly, tay kia ôm Đoàn Đoàn, nghe vậy bèn cho Trần Mã Long một ánh mắt chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

"Lát nữa anh sẽ biết."

Trần Mã Long rất phiền muộn.

Y là con rể tới nhà ra mắt cha mẹ vợ, dĩ nhiên phải ăn mặc cho đẹp một chút, không thể để cho người ta chê cười không đúng sao?

Nếu không, đôi giày da trâu cứng ngắc này, sao thoải mái bằng dép cho được?

Chưa nhắc tới sợi dây chuyền vàng nặng chịch này nữa!

Đoạn đường đám người Giang Châu từ cửa thôn đi trở về, dọc đường đều không ngừng chào hỏi người trong thôn, đến khi trở về nhà cũng đã mất hơn nửa giờ.

Mà trong giầy da trâu của Trần Mã Long, đã sớm ướt nhẹt, đến nỗi hình thành một lớp da trên chân y, bộ vest trên người thì càng khỏi phải nói.

Không khí vừa ngột ngạt vừa nóng, nông thôn muỗi nhiều, đây chính là thời điểm có rất nhiều muỗi, phần cơ thể trần rắn chắc của y lập tức thu hút cả đám muỗi bu tới.

Trần Mã Long đứng ở cửa sân, dọc theo đường đi đều tán dóc với Giang Châu, lúc này thật đến rồi, y lại không nói gì.

Dọc đường đi Giang Minh nghe đến điên đầu, cũng bất thình lình nói một câu: "Sao không nói nữa? Cha mẹ anh đều đang ở trong nhà đợi chúng ta đấy!"

Trần Mã Long: "..."

M* kiếp.

Y căng thẳng!

Nhưng đám con nít Giang Hạo Minh cùng Đoàn Đoàn Viên Viên còn có Đại Phi Tiểu Phi, nào biết những khúc chiết phức tạp giữa những người lớn với nhau.

Lập tức đẩy cửa ra, hài lòng gọi lớn.

"Ông nội! Bà nội! Cháu về rồi!"

"Ông ngoại! Bà ngoại! Là chúng cháu chúng cháu!"

Trong nhà, Giang Phúc Quốc đang hút thuốc lá rời, Tề Ái Phân đang ở sau bếp.

Ăn lương thực loại tốt, gạo trắng mì sợi, đầu năm trước ông đã ăn no căng bụng rồi, bây giờ đừng nói gạo mì, ngay cả thịt kho tàu, ông cũng có thể ăn đến ngán mà thôi.

"Ai nha! Đã sao rồi về! Bọn nhỏ đã trở về!"

Tề Ái Phân vội xoa xoa hai bàn tay ở trên tạp dề, vui mừng quay đầu gọi Giang Phúc Quốc: "Ông sao vậy? Sao còn không đi mở cửa?"

Giang Phúc Quốc giật mình sau khi nghe tiếng vợ gọi, vội vàng gõ tẩu thuốc lá rời xuống dưới đất, đứng dậy chạy ra bên ngoài.

"Bà lo chuyện của bà sao! Tôi có thể không nghe thấy hay sao?"

Ông lẩm bẩm, chạy nhanh ra cửa, vừa kéo cửa ra, lập tức liền nhìn thấy cháu trai cháu gái còn có hai đứa cháu ngoại nhào thẳng vào trong ngực của mình.

"Ông nội! Ông nội!"

"Ông ngoại! Ông ngoại!"

Ông ông nội nội nội ngoại ngoại ngoại, cứ giống như một đám chim sẻ nhỏ.

Giang Phúc Quốc rất vui, cắm thuốc lá rời trong tay vào hông, vội khom người xuống ôm lấy Đoàn Đoàn Viên Viên.

"Ôi, cháu gái bảo bối của ông trưởng thành rồi! Chậc! Nặng thế! Ông nội ôm cũng không nổi!"

Ông mới vừa nói xong, Tề Ái Phân đã tới.

Bà trừng mắt với ông chồng, vội "phi phi phi".

"Nói cái gì đó? Ăn với chả nói, không được nói với con nít như vậy!"

Một năm qua khí sắc của Tề Ái Phân cũng tốt hơn nhiều, giờ nhà kiếm tiền quá nhiều, bà đã tính thử, cho dù sau này không kiếm được tiền, bà chi tiêu tiết kiệm, cũng có thể sống dư dả cả đời.

Tư duy của phụ nữ nông thôn đơn giản như vậy đó.

Mấy đứa con nít lại quấn lấy Tề Ái Phân đòi kẹo ăn, sau đó cả đám người đều bước vào sân.

Trong viện rốt cục náo nhiệt.

Trần Mã Long cũng theo vào, y vẫn trầm mặc.

Thế nhưng Giang Châu biết, y căng thẳng đến mức nói không ra lời.

Sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng ngắc, thậm chí...

Bước đi cũng bắt đầu cứng ngắc như con rối.

Giang Châu thật sự nhịn không được, đi tới, dùng cùi chỏ thúc nhẹ y.

"Anh Long, anh đừng như thế, anh như vậy, cha mẹ em không chừng nghi ngờ chị ba em tìm một người không thể tự lo liệu sinh hoạt trở về đấy!"

Trần Mã Long nghe mà loạng choạng, lập tức không còn dáng đi cứng ngắc như con rối nữa!

"Con ** nó... cám ơn em!"

Giang Châu tỉnh bơ đáp: "Khách sáo rồi."

Mấy người vào sân, Tề Ái Phân vội bưng tới cho mỗi người một tô mì.

Một người một quả trứng chần nước sôi, một món rau, thả ít xì dầu, hẹ, muối, cuối cùng lấy thìa múc một thìa mỡ lợn cho vào bát của mỗi người.

Chậc chậc.

Hương vị này ngon đến nỗi người ta có thể húp cạn nước mì!

Tề Ái Phân luôn lặng lẽ quan sát Trần Mã Long, nhìn dáng vẻ của y, lại nhìn thấy dây chuyền vàng lớn, bà thấy rất lo.

Bà bưng một bát mì lớn, đổ ba quả trứng gà tươi, phóng tới trước mặt của Trần Mã Long.

"Cháu ăn đi."

Tề Ái Phân tươi cười nói.

Trần Mã Long vội đứng lên, tự tay tiếp nhận, y nói: "Cảm ơn mẹ!"

Câu nói này, cực kỳ vang dội.

Mọi người trong sân: "???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.