Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 453: Hay là… ba mẹ khảo nghiệm anh ấy một chút?



Tiếng kêu này lập tức khiến Tề Ái Phân thấy vui vui.

Bà nhịn không được nhếch môi cười, vội vã "Ai!" một tiếng, sau đó lại đưa mắt ra dấu với Giang Châu, kêu hắn ăn xong mau qua chỗ bà.

Ăn xong tô mì, toàn thân đều thấy thoải mái.

Giang Châu đứng dậy, đem bát để vào chạn rửa chén, sau đó đi về phía Tề Ái Phân.

"Mẹ, thế nào?"

Tề Ái Phân vội vươn tay, đẩy vào cánh tay của hắn, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, trầm giọng hỏi: "Người này thế nào? Có đáng tin cậy không? Trông anh ta không giống người tốt cho lắm?"

Trần Mã Long có dáng vẻ thô kệch, nhất là trong cử chỉ hành động, lộ vẻ ăn chơi phung phí, không đàng hoàng.

Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc cả đời đều sống ở nông thôn, nhìn người quan trọng nhất chính là kiên định chăm chỉ, không tiêu hoang, biết chịu thương chịu khó, nếu như trong nhà có một con bò, một chiếc máy may, vậy thì lại càng tốt.

Bây giờ nhìn dáng vẻ này của Trần Mã Long, hai người đều chưa thể an tâm.

Trong khi Tề Ái Phân nói chuyện, Giang Phúc Quốc cũng tới rồi.

Ông rút ra thuốc lá rời, rít cộp cộp nhấp hai hơi, nói: "Chị của con số khổ, đời này không theo người tốt lành gì, người đầu tiên ba cũng mẹ con không kiểm tra kỹ, khiến chị con chịu thiệt lớn, lúc này đây, ba và mẹ của con phải kiểm tra thật kỹ, nếu không, lại phải chịu khổ nữa."

Giang Phúc Quốc tuy không nói, thế nhưng trong lòng luôn thấy áy náy.

Ông sinh ba đứa con, bây giờ con lớn nhất cùng con út đều xem như được sống cuộc sống tốt, đi vào quỹ đạo, con gái cô đơn, ly hôn, còn nuôi hai đứa bé, làm sao tìm được nhà chồng tốt?

Từ khi tin tức Thấm Mai ly dị truyền ra, không biết bao nhiêu người trong thôn nói xấu.

Bề ngoài bọn họ không nói gì, nhưng trong lòng Giang Phúc Quốc biết rõ những tên lưu manh này thích nói sau lưng!

"Nghe Giang Minh nói người này là con giới thiệu? Chuyện ra sao? Đừng người gì cũng giới thiệu cho chị con, có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là phải đối tốt với chị con, đã hiểu hay chưa?"

Giang Phúc Quốc buồn bực nói.

Giang Châu lên tiếng: "Ba mẹ, ba mẹ yên tâm đi, anh Long là người tốt, chỉ mới lấy một người vợ, chưa từng làm gì bậy bạ, lúc này anh đối xử rất tốt với chị, sau này chắc chắn vẫn đối tốt với chị."

Hắn dừng một chút, lại nói: "Nếu không, hai ngươi kiểm tra anh ấy một lần đi? Cũng không thể chỉ cần thấy người ta không đáng tin thì không cho người ta cơ hội được!?"

Giang Phúc Quốc vừa nghe, cũng cảm thấy hợp lý.

Trước đây Trịnh Minh Quý trông cũng giống người tốt, đáng tiếc sự thực chứng minh tên đó là một thằng khốn nạn!

"Vậy được!"

Giang Phúc Quốc suy nghĩ một lát, gật đầu tiếp tục rít thuốc.

"Ngày kia là Đoan Ngọ, ngày mai ba sẽ kiểm tra cậu ta một chút!"

~~~

Ngày hôm sau.

Giang Phúc Quốc sáng sớm đã thức dậy.

Khi ăn bữa sáng, Tề Ái Phân nấu một bát trứng chần, khoảng sáu trái, bỏ vào trong bát của Trần Mã Long.

Trần Mã Long được thương mà lo sợ, vội đứng lên: "Mẹ! Sao lại cho con nhiều như vậy chứ?"

Y nói, bưng bát lên chuẩn bị lấy bớt trứng trong bát ra ngoài.

Nhưng Giang Phúc Quốc ở bên cạnh lại ngẩng đầu quan sát y.

"Trần... Mã Long à?"

"Ai! Ba! Là con, sao vậy thưa bố?"

Giang Phúc Quốc hơi sững, giọng nói lơ lớ dân xứ Cảng thơm này khiến ông suýt chút nữa bật cười.

"Đợi lát nữa trong nhà sẽ cấy mạ, cháu cũng đi hỗ trợ, ăn nhiều một chút."

Cấy mạ?

Trần Mã Long lập tức trừng lớn mắt.

Nơi y sống là một làng chài nhỏ, đời đời kiếp kiếp đều sinh sống dựa vào đánh cá, sau đó y bắt đầu kinh doanh, rất nhanh thì phát tài.

Cấy mạ là gì?

Đừng nói là biết, cho dù là nhìn, y cũng rất hiếm khi nhìn thấy!

Nếu như là trước đây, ai dám kêu mình đi cấy mạ, y nhất định sẽ cho kẻ đó một cái tát kèm theo chửi cấy cmm!

Nhưng lúc này đây, Giang Phúc Quốc có thể là ba vợ tương lai của mình!

Khi Giang Thấm Mai nhịn không được mở miệng muốn kêu Trần Mã Long nói chuyện, chỉ thấy y ngồi xuống, nhanh như cắt bỏ trứng gà vào miệng mình.

"Không thành vấn đề! Con cấy mạ, giỏi lắm á!"

Giang Châu cùng Giang Minh liếc nhau, đều trầm mặc.

Ăn trứng gà xong, mọi người lập tức xuất phát.

Từ sau khi phân chia ruộng đất cho từng hộ gia đình, tinh thần làm việc của mọi người gia tăng không ít.

Trước và sau Tết Đoan Ngọ, chính là thời điểm ươm giống cấy mạ, nhà nào cũng đội nón tre ra đồng làm việc.

Không cần mặc áo tơi, bởi sẽ có mưa phùn rơi liên tục, rơi vào áo tơi sẽ đè nặng lên cơ thể, làm chậm trễ việc cấy mạ.

Cấy mạ là hoạt động toàn gia đều phải tiến hành, ai cũng trốn không thoát.

Giang Châu cùng Giang Minh đều mang dép, còn có Trần Mã Long, đi theo phía sau Giang Phúc Quốc Tề Ái Phân, một bước sâu một bước cạn giẫm ở trên bờ ruộng.

Có mưa, bùn hòa với những gò đất vỡ trên bờ ruộng chất đống ở giữa ruộng, khi giẫm lên thì nước bùn tràn ra theo mép giày, quấn chặt lấy ngón chân.

Trần Mã Long trợn to mắt, giật giật ngón chân, quay đầu nhìn về phía Giang Châu cùng Giang Minh.

Nhưng cả hai người đều là vẻ mặt đã quen thuộc với việc này, khiến y phải ngậm miệng.

Rốt cục sau khi đi qua rất nhiều mảnh ruộng so le nhau mới đi tới ruộng nhà mình.

Giang Phúc Quốc chỉ chỉ đống mạ chất bên bờ ruộng, nói: "Mấy người chúng ta, mỗi người một hàng, cấy hết thì về ăn cơm!"

Mảnh ruộng này có hình dáng đẹp, vuông vắn, năm người mỗi người một hàng mới có thể cấy toàn bộ mảnh ruộng.

Giang Phúc Quốc trước hết xuống ruộng, xăn ống quần lên, cầm lấy một bó mạ, một tay cấy mạ, tay kia chuyển mạ, động tác thành thạo, hết sức nhanh chóng, khiến Trần Mã Long nhìn đến trợn mắt hốc mồm.

Tề Ái Phân lo lắng, quay đầu dặn Giang Châu: "Con nhớ coi chừng cậu ấy, trong ruộng đỉa nhiều, nếu như bị cắn, phải nhanh chóng rút ra, nghe không?"

Giang Châu gật đầu.

Trần Mã Long cầm một bó mạ, thận trọng cởi giày chuẩn bị vào ruộng.

Giẫm phải hố bùn, cảm giác bị bùn bao bọc khiến y nổi da gà ngay lập tức.

Đơn giản là muốn chết!

Y hít sâu mấy hơi, trong óc hiện ra chiếc cổ trắng nõn và xinh đẹp của Thấm Mai, trong lòng đột nhiên có chút bồn chồn.

Trần Mã Long khẽ cắn môi, tự nói với mình dù thế nào cũng phải kiên trì.

Y thích Thấm Mai, A Tinh cũng thích, chuyện này, dù thế nào cũng phải thành!

Nhìn thấy Giang Châu qua đây, Trần Mã Long vội hỏi: "Giang Châu, làm sao cắm? Cứ như vậy cắm xuống sao?"

Giang Châu rất kiên nhẫn, chỉ tận tay y cách cấy mạ.

Cũng may mắn chuyện cấy mạ này không khó, sau khi học mấy lần, Trần Mã Long đã nắm được điểm mấu chốt, bắt đầu hăm hở cấy mạ.

Từng cây mạ bị cắm vào trong bùn đất, mỗi người có thể cắm năm cái, theo chiều ngang, thật gọn gàng.

Giang Châu nhìn trong chốc lát, phát hiện Trần Mã Long làm rất tốt, nên cũng yên tâm bắt đầu cắm mạ của mình.

Mưa nhỏ qua đi, trời hừng sáng và mặt trời bắt đầu mọc.

Toàn bộ mảnh ruộng cũng bắt đầu nổi lên một tầng hơi nước, đó là hơi nước đã bốc hơi.

Khí trời nóng bức, không gian giữa đất trời như một cái lò hơi khổng lồ, lưng nóng như thiêu đốt, chân ngâm trong nước bùn ẩm ướt, oi bức, mùi bùn đất tiến vào chóp mũi, vô cùng khó ngửi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.