Sau đó cô không nghĩ thêm nữa mà đi vào bếp để lấy bánh chưng.
Bóc chiếc lá dong ra, Đặng Thúy Hồng từ từ ăn hết miếng này đến miếng khác.
Tuy ăn vào không ra mùi vị nào, nhưng đầu óc cũng dần trở nên minh mẫn hơn.
"Mẹ, con nghe nói Giang Minh Phàm trong thôn chúng ta đã dẫn người yêu từ Bắc Kinh trở về? Là con gái của một vị thủ trưởng nào đó đúng không? Chuyện này là thật sao?"
Mấy câu này cũng giống như là một cuộc trò chuyện thông thường giữa hai mẹ con.
Nghe cô hỏi vậy, vẻ mặt của Trương Thúy trở nên khó coi.
"Không phải sao!"
Bà tức giận nghiến răng khịt mũi: "Chả biết cô gái kia có bị bệnh hay không, hay cô ta bị mù hay sao mà lại nhìn trúng Giang Minh Phàm!"
"Cơ mà cái lời đồn là con gái đại thủ trưởng kia thì ai mà kiểm chứng được? Lời đồn đó cũng là do Trần Hồng Mai nói, ai biết là bà ta có ba hoa khoác lác hay không?"
"Cũng không phải là ghen ghét đâu! Nhưng nếu cô nương kia đúng thật là tiểu thư khuê các, sao cô ta lại có thể nhìn trúng Giang Minh Phàm được?
Mấy lời kế tiếp, Đặng Thúy Hồng không thể nghe thấy được thêm một từ nào.
Cô cảm thấy máu của mình đang dần dần lạnh đi, thậm chí bánh chưng ăn vào miệng cũng không có chút mùi vị gì.
Là thật, hết thảy đều là thật.
Anh ấy, Giang Minh Phàm thế mà thực sự đã tìm được người khác ở Bắc Kinh!
Anh ấy đã hoàn toàn quên mất cô, hoàn toàn quên mất lời hứa với cô lúc ban đầu!
"Mẹ."
Đặng Thúy Hồng cảm thấy mình không thể ngồi yên được nữa liền lập tức đứng lên, hai mắt đỏ hoe, vội vàng nói: "Con không ăn nữa đâu, con đi đây!"
Trương Thúy cùng Đặng Tiến nghe vậy liền sững sờ.
Chỉ nhìn thấy trong bóng đêm mịt mờ, Đặng Thúy Hồng đặt vội cái bánh chưng xuống, vội vã rửa mặt bên nước giếng rồi quay người đạp xe đi ra ngoài.
Trương Thúy nhíu mày, lo lắng nói: "Làm sao vậy? Đang nói chuyện dở sao lại đi rồi?"
"Con gái lớn rồi không dùng được nữa."
Đặng Tiên Tiến hừ một tiếng rồi lấy tiền trong túi ra đưa cho Trương Thúy.
"Đếm xem bao nhiêu tiền, rồi cất lại vào trong tủ, bao giờ thu đủ 500 tệ là đứa con trai thứ hai của chúng ta có thể lấy vợ rồi."
Đặng Tiên Tiến nói tiếp: "Bằng không thì sự trong sạch của cô nương nhà người ta sẽ bị gièm pha."
Trương Thúy sững sờ.
"Không phải anh nói giữ số tiền này cho Thúy Hồng kết hôn sao?"
"Nó là con gái, kết hôn rồi thì lại là người của nhà khác, cần tiền làm gì? Hơn nữa, nó có tay có chân mà, không biết kiếm tiền sao? Số tiền này nếu không đưa cho chúng ta mà để trên người nó thì cũng là lãng phí mà thôi! Nhìn quần áo nó mặc đi! Không hề rẻ!
Nó đang sống tốt như vậy, hơn nữa cũng chưa có chồng con để lo, bà còn bận tâm cái gì?
Nữ nhân trong nhà thì bảo đi thì cứ đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?
….
Tất nhiên Đặng Thúy Hồng không trở về nhà.
Cô đang đạp xe đạp, ngược làn gió mát mùa hè, băng qua con đường lầy lội ngoằn ngoèo để vào trong thôn.
Một cơn gió lạnh tràn đến khiến cô tỉnh táo đôi chút.
Trong những năm qua, cô toàn tâm toàn ý đều vì Giang Minh Phàm, thậm chí còn không ngại ở bên Lý Cảnh Bình, chỉ để có thêm chút tiền cho gã yên tâm học tập.
Ôn nhu nhất chính là miệng lưỡi của kẻ đọc sách.
Lừa dối nhất cũng vậy.
Đặng Thúy Hồng đã âm thầm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào thì nhất định cũng phải hỏi cho rõ ràng!
Lúc đạp xe đến cửa nhà Giang Phúc Toàn, khiến Đặng Thúy Hồng ngạc nhiên là cửa nhà Giang Phúc Toàn thế mà lại không đóng.
Ngoài sân đang sáng đèn, đám người Vương Đại Quý tựa hồ như đang ngồi chuyện phiếm.
Trần Hồng Mai đang nhấm nháp hạt dưa, bà cảm thấy sống lưng của mình đang thẳng lên không ít. "Phúc Toàn, Thiến Thiến kia có phải là coi thường gia đình nhà chúng ta không? Sao buổi tối không ngủ ở đây mà phải đi quận lỵ?"
Vương Đại Quý dựa vào ghế tựa, cau mày thành một đường hỏi: "Có phải cô ta thấy chúng ta là dân quê nên coi thường không?"
Trần Hồng Mai nghe vậy, cái tay đang đưa hạt dưa lên miệng bỗng khựng lại.
"Ai! Bố nó à, làm gì có chuyện gì như vậy? Bố nó đúng là nghĩ nhiều quá rồi!"
Cô cười nói, "Thiến Thiến là con gái của thủ trưởng, là thiên kim tiểu thư! Cô nương từ thủ đô tới, cũng không phải là đại tiểu thư sao? Sao có thể so sánh như là với con gái nông thôn chúng ta chứ?
Chỉ là cô ta chưa quen thôi! Khẩu vị ở Bắc Kinh cũng không giống ở đây! Minh Phàm nói là muốn đưa cô ấy lên huyện thành để quen dần. Tôi thấy là Thiến Thiến vẫn muốn ở lại nơi này, nó còn bảo sáng sớm ngày mai sẽ trở lại! Giữa trưa ăn cùng nhau một bữa cơm, chiều mới đi cơ mà!"
Giang Đại Quý không lên tiếng.
Vương Tú Nga lại thấp giọng lẩm bẩm: "Cô ta không quen sống ở đây sao? Rõ ràng là khinh thường chúng ta. Hôm nay, tôi muốn nói chuyện với cô ta, cô ta đều giống như là không nghe thấy. "
Trần Hồng Mai ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại đang nghĩ thầm.
Có thể là không phải giả bộ như không nghe thấy đâu!
Đại cô nương người ta đến từ thủ đô, gặp mấy ông bà già ở quê thì ai thèm tiếp chuyện chứ?
Không nói đến cô ấy, ngay cả Trần Hồng Mai cũng hận là không thể giả vờ là như không nghe thấy!
Hơn nữa, người ta là con gái của thủ trưởng, có thể bằng lòng ở cùng Giang Minh Phàm là tốt rồi, làm bộ làm tịch một chút không phải rất là bình thường sao?
Đúng là mấy người già chưa thấy qua sự đời!
Có tí việc nhỏ làm cứ làm quá lên!
Giang Phúc Toàn cũng bắt chéo hai chân bắt đầu nói nhăng nói cuội đến chuyện khác.
Trong sân đang rất là vui vẻ.
Ngoài cửa, Đặng Thúy Hồng đã nghe được đại khái mọi việc.
Sắc mặt cô đang tái nhợt đi, trong màn đêm chút ánh sáng từ cái đèn trong sân hắt lên mặt cô, nhìn trông như là ma nữ!
Là thật.
Hết thảy đều là thật.
Nhưng mà, cô không cam tâm!
Đặng Thúy Hồng dựng xe dưới gốc cây, rồi lặng lẽ ngồi xổm xuống dưới góc tường.
Cô liếc nhìn bầu trời, vùi mặt vào đầu gối sau đó nhắm mắt lại.
Từ nhỏ đến lớn cô đã là người bướng bỉnh, nhận định sự tình là thế nào rồi thì rất khó để thay đổi nhận định đấy.
Bây giờ cho dù đã nghe được người ngoài xác nhận, nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy Giang Minh Phàm để hỏi cho rõ ràng!
~~~
Ngày hôm sau.
Bầu trời hừng sáng.
Giang Minh Phàm cùng Địch Thiến Thiến lái xe đạp, từ nhà khách của quận Khánh An về nhà.
Địch Thiến Thiến ngồi ở băng ghế sau, nhìn thấy khắp nơi đều là ruộng đồng trồng lúa, cái nắng như thiêu như đốt trên đầu khiến cô cau mày lại.
"Em rám nắng hết cả rồi."
Địch Thiến Thiến nhỏ giọng lầm bầm, đôi mi thanh tú nhíu lại: "Ở đây nhiều muỗi quá, đêm qua em không ngủ được ngon."
Giang Minh Phàm đang đạp xe, nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, nhếch môi nói: "Thiến Thiến, em đừng lo, chiều nay chúng ta sẽ quay lại.
Anh biết làm thế này thì em sẽ uỷ khuất, em là người phương bắc, không quen khí hậu nóng ẩm của phương nam, thực là lỗi của anh.
Nhưng mà anh cũng chỉ muốn đưa em tới đây để gặp mặt cha mẹ anh một chút thôi, anh đối với em là thật tâm, nếu em không tin thì để anh phát thệ!"
Người đọc sách đúng là người đọc sách, thoại câu nào là ngôn tình câu đấy.
Ngay lập tức khiến cho Địch Thiến Thiến tâm hoa nộ phóng.
Cô lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, vươn tay nắm lấy lưng áo Giang Minh Phàm, dùng chút sức.
"Được rồi, em biết rồi."
Địch Thiến Thiến nhẹ giọng cười nói.
Đến chín giờ sáng, cuối cùng hai người cũng trở về nhà.
Giang Minh Phàm đậu xe ở cửa, đang định đưa Địch Thiến Thiến vào sân thì đột nhiên nhìn thấy một người ngồi xổm trong góc.
Người đó đang cúi đầu, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.
Dường như là nghe thấy giọng nói của y đang nói chuyện với Địch Thiến Thiến, người đó liền ngẩng đầu lên và nhìn vào y.