Mọi thứ tại Bắc Kinh đều đều phát triển đâu vào đấy, mà sau khi điện cơ bắt đầu đầu được đưa vào sản xuất, điện cơ bắt đầu liên tục vận chuyển qua đây.
Giang Châu kêu Phương Vân Lương thuê một nhà kho ở vùng ngoại thành Bắc Kinh, chuyên chứa điện cơ.
Ba ngày sau.
Trong tứ hợp viện, Giang Châu đang thu dọn đồ đạc.
Giang Minh cau mày, có chút lo lắng nhìn hắn, hỏi: "Thực sự không cần anh hỗ trợ sao? Em một mình đi Lang Phường*, sao có thể được?"
* Lang Phường là một địa cấp thị của tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
Bên Bắc Kinh cùng Bằng Thành đều đã sắp xếp ổn thoả, chỉ còn lại phần vỏ sau cùng.
Chuyện này dính đến xưởng nhựa, lại là quan trọng nhất, Giang Châu quyết định một mình đến Lang Phường để tìm một nơi để theo dõi dây chuyền sản xuất, cho đến khi lô vỏ nhựa đầu tiên xuất xưởng.
Lần này tuyệt đối không phải chuyện ngày một ngày hai có thể giải quyết, Giang Châu dự định đi tới đó quan sát một thời gian.
"Không cần."
Giang Châu cười nói: "Chị dâu đang bị bệnh, trong nhà toàn là phụ nữ, việc bẩn việc nặng nhọc không có đàn ông không thể làm được, anh ở nhà giúp đỡ chăm sóc, em sẽ gọi điện cho mọi người thường xuyên."
Hai ngày này đường dây điện thoại đã được kết nội, ở tiệm thiết bị điện cùng tiệm trang phục đều lắp điện thoại, liên hệ dễ dàng hơn.
Nghe Giang Châu nói như vậy, Giang Minh cũng chỉ có thể gật đầu, đáp ứng.
Diêu Quyên cầm một tí thịt khô gì gì đó muốn cho Giang Châu mang theo, hắn thật sự là hết cách, đành phải bất đắc dĩ khoát khoát tay, cười nói: "Chị dâu, em qua bên đó làm gì có thời gian nấu cơm. Những thứ này đều là ba mẹ mang tới, anh chị giữ lại mà ăn, em cũng đâu phải không trở lại."
Diêu Quyên chỉ có thể cất đồ, chị lo lắng nhìn em chồng, nói: "Em đi một mình, phải chú ý an toàn, bây giờ thế đạo không yên ổn, vài ngày trước qua trên báo chí còn đăng không ít chuyện phạm pháp đâu!"
Giang Châu hiểu rõ.
Cuộc đàn áp năm 1983 có lịch sử lâu dài, nhưng nguyên nhân thực sự của sự bùng phát là vào đầu tháng này, một vụ án hình sự cực kỳ nghiêm trọng đã nổ ra ở bên Bắc Đới Hà*.
* Bắc Đới Hà là một quận thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo, tỉnh Hà Bắc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận này có diện tích 70,14 km², dân số cuối năm 2004 là 70.000 người. Thành phần dân số: người Hán chiếm 96,5%, người Mãn Châu chiếm 2,87%, người Mông Cổ chiếm 0,19%, người Triều Tiên chiếm 0,18%, người Hồi chiếm 0,16%
8 phần tử phạm tội đã phạm tội ác trong hơn mười giờ liên tiếp, giết chết 27 người và hãm hiếp tập thể nhiều phụ nữ trẻ.
Vụ án này khiếp sợ toàn quốc, mọi người náo động, vì vậy nên chính sách trấn áp được đưa ra, nhanh chóng đẩy mạnh.
"Qua hai tháng nữa thì tốt rồi."
Giang Châu cười nói, hắn nhanh chóng kiểm tra vali, cầm lên để qua một bên.
Xe chạy lúc 8 giờ tôi, ăn cơm xong đi vẫn còn kịp.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, là Hạ Chiêu Thiến cùng Mộng Ly tan việc tiện thể đón Đoàn Đoàn Viên Viên trở về.
Hai đứa con nít vừa vào cửa, thấy Giang Châu lập tức chạy tới đòi ba ôm.
Trong khoảng thời gian này Giang Châu vẫn luôn bận rộn nhiều việc, Đoàn Đoàn Viên Viên rất ít khi gặp ba, hai cặp đùi nhỏ ngắn chạy bạch bạch tới, mỗi nhóc ôm một cái chân của Giang Châu, giơ cao tay đòi ôm.
"Ba ba, ôm con đi! Con nhớ ba!"
"Ba ba, ôm con trước, ôm con! Ngày hôm nay Viên Viên rất ngoan! Cô giáo còn thưởng hoa hồng nhỏ nữa đó!"
"Đoàn Đoàn cũng có!"
Sau khi nói xong, hai đứa con nít giống như là khoe vật quý, vội vàng giơ hoa hồng nhỏ trong cho Giang Châu xem.
Giang Châu gật đầu, để lộ ánh mắt hài lòng và tán thưởng, sau đó tiến tới, nhanh chóng hôn lên đầu của hai cô con gái.
"Giỏi quá!"
Hắn khen.
Sau đó lại muốn dùng một tay ôm một cô con gái, không ngờ ôm không nổi, cũng có chút lúng túng.
Con nít luôn trưởng thành nhanh nhất.
Năm ngoái lúc mới vừa trọng sinh, Giang Châu vẫn có thể dễ dàng một tay ôm một cô con gái, bây giờ mới có hơn một năm, hắn lại ôm không nổi.
Giang Châu: "... khụ khụ."
Hắn hơi xấu hổ.
Đoàn Đoàn ngoẹo đầu, nhìn Giang Châu dùng sức vẫn ôm không được mình, đầu nhỏ trầm ngâm trong chốc lát, cực kỳ chăm chú chỉ ra vấn đề của Giang Châu.
"Ba ba, ba ba không thể kiêng ăn, cô giáo Thạch của chúng con nói, các bạn nhỏ phải ăn cả rau dưa và thịt, mới có sức lực, cao lớn khoẻ mạnh!"
Viên Viên cũng bắt chước ưu sầu nhăn chân mày nhỏ, học theo dáng dấp của cô giáo Thạch, kéo dài ngữ điệu, giòn giả nói: "Ai nha, ba ba, ba ba như vậy sao có thể được chứ?"
Đây là một cách bắt chước thông minh, lập tức khiến mọi người trong sân đều cười ồ lên.
Nhìn hai cô con gái đã nói đến mức này, Giang Châu lập tức cắn răng, ôm hai đứa con đặt ngồi ở trên đùi, lúc này mới thở phào.
Trong lòng hắn cảm khái.
Chậc!
Con gái của mình, trưởng thành nha!
Chơi với hai cô con gái chốc lát, Giang Hạo Minh liền mang theo hai cô bé đi chơi.
Liễu Mộng Ly từ trong nhà đi ra, trong tay còn mang theo một túi đồ.
Cô đi tới trước mặt của Giang Châu, đem cái túi đưa cho hắn, nói: "Mang cả mấy thứ này nữa, qua bên kia nhớ chăm sóc tốt chính mình."
Nói xong, Liễu Mộng Ly dừng một chút, chần chờ nói: "Hay là... em đi cùng với anh!?"
Giang Châu chỉ có một mình, cô rất lo.
Giang Châu cười cự tuyệt: "Đoàn Đoàn Viên Viên còn nhỏ, học hành không thể rời bỏ em, hơn nữa, tháng 7 sẽ thi vào đại học, thời gian không còn nhiều."
"Vợ, nếu muốn trở thành học trò của ta, em nên cố gắng một chút a! Chạy tới chạy lui có thể học được cái gì? Ở nhà, chị dâu làm cơm ăn ngon như vậy, em chà xát nhiều, bồi bổ đầu óc mọc thêm chút thịt, đến khi thi đậu Bắc Kinh chúng ta bày tiệc rượu!"
Liễu Mộng Ly: "..."
Nói như vậy không sai, nhưng sao càng nghe càng kỳ quái?
"Em không mọc thêm thịt."
Cô nhét mấy thứ vào trong lòng Giang Châu, nhỏ giọng lầm bầm: "Em đã mập thêm không ít đấy!"
Một năm qua, cô thật sự có thêm không ít mỡ.
Dù sao cũng là phụ nữ, ai không muốn mình có vóc dáng thon thả mảnh mai?
Giang Châu nhìn chung quanh một chút, phát hiện không ai thấy mình, lập tức nghiêm túc đưa tay bấm vào eo của vợ một cái, nghiêm túc nói: "Nhìn đi, chỗ này đâu có thịt?"
"Em yên tâm, cho dù có mọc, nó cũng mọc ở nơi nên mọc, rất nghe lời!"
Nói xong, ánh mắt của hắn liếc nhìn ngực của Liễu Mộng Ly, ánh mắt nóng hổi mà bùng cháy.
Liễu Mộng Ly: "..."
Người này!
Không bao giờ nghiêm túc!
Người một nhà ăn cơm tối xong, Liễu Mộng Ly đưa Giang Châu đi trạm xe.
Đi Lang Phường không xa, chỉ vài chục km đường, đúng giờ là xe có thể đến.
Nhưng thời buổi này tình hình giao thông không tốt lắm, đặc biệt là một đoạn tỉnh lộ tương đối xa, vừa đi vừa nghỉ, 8 giờ tối xe tới, lại phải 12 giờ khuya mới đến.
Giang Châu tỉ mỉ kiểm tra lần nữa để xác nhận rằng không có gì bị bỏ sót, lúc này mới vẫy tay tạm biệt Mộng Ly, nói chia tay, một mình lên xe.
8 giờ đúng, xe chuẩn thời khởi động, Giang Châu ngồi ở chỗ gần cửa sổ, xa xa nhìn thân hình Liễu Mộng Ly bị kéo dài thành một cái điểm nho nhỏ, lúc đó hắn mới thu hồi ánh mắt.
Bên trong buồng xe mùi vị hơi nồng.
Nhiều người trong số họ là những ông già, bà lão vác quang gánh, có hai cái thúng, bên trong có thể nhìn thấy vài chiếc lá rau héo úa.
Giang Châu biết đây là nông dân từ một ngôi làng ven đường, hái rau xanh đem lên Bắc Kinh bán.
Nơi đây dù gì là thủ đô, rau xanh có thể bán được giá hơn.
Vả lại tuyến xe đêm chỉ có chuyến này, vì vậy tụ tập thành nhóm trở về.
Giang Châu chân đạp vali da, con mắt chưa từng nhắm lại, xe buýt còn loạn hơn xe lửa, hắn phải hoàn toàn tỉnh táo mới được.