Hắn để vali xuống, đầu tiên là kiểm tra đồ vật bên trong, xác nhận không mất mát gì, lúc này hắn mới lại lấy ra cái chén Thanh Hoa trong ngực.
Bên trong còn có một số vết bẩn do thức ăn lưu lại.
Hắn vào WC, dùng nước rửa chén, lại dùng khăn mặt lau đến khi sạch sẽ, lúc này mới lấy hai bộ quần áo bọc lại, làm giảm xóc, đặt ở trong một góc vali.
Sau khi làm xong xuôi việc này, hắn cả áo quần cũng không cởi, lập tức lăn ra giường ngủ.
~~~
Ngày hôm sau, 7 giờ rưỡi.
Giang Châu mở mắt ra, đánh răng rửa mặt, mang theo vali rời khỏi nhà khách.
Hôm qua tới khi trời đã tối, hắn không nhìn rõ hoàn cảnh, lúc này trời đã sáng, ra khỏi nhà khách, hắn mới xem như nhìn rõ một góc tòa thành thị này.
Sở dĩ lựa chọn Lang Phường, là bởi vì đời trước Giang Châu từng kinh doanh ở nơi này.
Nơi này có vị trí vô cùng tốt, rất gần Bắc Kinh, có thể nói nằm trên giải đất trung tâm vào Bắc Kinh, Tân, Thạch ba thành phố lớn.
Thành phố khác còn đang buồn rầu về vấn đề no ấm, Lang Phường đã có xưởng sản xuất nhựa.
Giang Châu đời trước khi kinh doanh ở Bắc Kinh, mua sản phẩm nhựa, phần lớn đều là vận chuyển tới từ Lang Phường.
Nếu như nhớ không lầm, xưởng sản xuất nhựa này tên là Thuận Đạt.
Thành lập vào năm 1980, chuyên môn làm nhựa, đạt tiêu chuân tương đương nước ngoài.
Vì vậy vào thời điểm này, dù là kỹ thuật hay là công nhân... đều là vượt trội so với các thành phố khác trong nước.
Giang Châu đi trên đường, đứng bên lề đường quan sát xung quanh một lúc, sau đó đưa tay cản một chiếc xe ba bánh.
"Đi đâu?"
Là cái thanh niên, da ngăm đen, lời nói mặc dù mang theo chút khẩu âm bản địa, thế nhưng rõ ràng là tiếng phổ thông.
Giang Châu hỏi: "Xưởng nhựa Thuận Đạt, biết đường không?"
"Ai nha! Thuận Đạt! Tôi chắc chắn biết rồi!"
Thanh niên nhếch miệng cười, đưa tay chỉ cuối đường Giải Phóng, nói: "Từ nơi này đi qua, rẽ một cái, qua thêm một con đường nữa là tới!"
Giang Châu nghe xong mới lên xe.
Thanh niên tương đối nhiều chuyện, nói chuyện với Giang Châu suốt cả quãng đường.
"Nghe khẩu ẩm của anh, không giống như là người địa phương Lang Phường chúng ta! Anh đi xưởng nhựa Thuận Đạt làm gì?"
Giang Châu nói: "Đương nhiên là mua chế phẩm nhựa rồi."
Vào lúc này xưởng nhựa Thuận Đạt, phần lớn đều dùng để sản xuất một số chế phẩm nhựa nhỏ.
Ví dụ như đế đèn bàn, dép nhựa, đế nhựa của một số loại giày vải, v. v…
Mặt hàng nhỏ, dễ dập khuôn nhưng doanh số không cao nổi.
Dù sao vào thời đại này người trong nước chưa có khái niệm gì về nhựa, chế phẩm túi ny lon tràn lan vào hậu thế, lúc này cũng chưa xuất hiện.
Ngay cả bình nước ấm, vỏ cũng làm bằng thiết.
"Mua chế phẩm nhựa sao?"
Tiểu tử kinh ngạc nói: "Thứ kia có thể dùng để làm gì? Nhẹ bổng, lót đế giày cũng trượt!"
Giang Châu cười cười, không nói chuyện, trong chốc lát xe quẹo cua, quẹo vào một con đường khác.
"Nhớ lại lúc đó, lúc xưởng nhựa mới thành lập lập vẻ vang, ăn cơm nhà nước, ai được vào làm đều rất vinh dự!"
Thanh niên tán dóc, lẩm bẩm nói: "Mọi người dùng trăm phương nghìn kế tìm quan hệ muốn đưa người thân vào trong đó làm, nhưng giờ thì mọi thứ đảo lộn, mới không tới hai ba năm, nhưng gần như không kinh doanh được gì."
"Dì tôi cũng làm ở trong đó, nghe nói cuối năm sẽ nghỉ việc, lúc này ai nấy đều sợ hãi!"
Giang Châu nghe vậy sửng sốt.
"Giảm biên chế?"
Hắn thò người ra, đưa tới một điếu thuốc, nói: "Sao vậy? Xưởng nhựa Thuận Đạt không phải phát triển vô cùng tốt sao? Tại sao phải giảm biên chế?"
Vừa thấy là thuốc lá, người thanh niên lập tức sáng rực mắt.
Gã vội vàng nói cám ơn, lại đưa tay ra nhận điếu thuốc, lúc này mới nói: "Để anh chê cười rồi, chuyện này thực ra tôi cũng không rõ lắm, thế nhưng người địa phương đều biết, nói là xưởng nhựa kinh doanh không tốt, hơn nữa lúc đầu mở xưởng tuyển quá nhiều người, lúc này sắp không phát nổi tiền lương, cho nên mới muốn giảm biên chế!"
Giang Châu im lặng.
Hắn nhớ lại, từ khi kinh tế quốc doanh xuống dốc, thời đại giảm mạnh biên chế cũng sắp tới rồi.
Điều này cũng có nghĩa là càng ngày càng nhiều xí nghiệp tư doanh bắt đầu xuất hiện.
Mà lúc này xưởng nhựa Thuận Đạt vẫn mang thân phận xí nghiệp quốc doanh, thế nhưng tuyến thời gian đẩy lui về phía sau nữa một hai năm, nó cũng bởi vì chuỗi tài chính đứt gãy, bị bán vào tay tư nhân.
Giang Châu nói cám ơn, rồi tán gẫu với người thanh niên thêm một lúc.
20 phút sau, hai người đã tới xưởng nhựa Thuận Đạt.
Giang Châu xuống xe, chuyện thứ nhất chính là tìm một nhà khách ở gần đó, cất vali, sau đó rời nhà khách, vòng quanh Xưởng nhựa Thuận Đạt vài vòng, để làm quen tình huống.
Bên ngoài nhà máy có tường rào thật cao, mặt trên còn ghim đầy miểng thủy tinh.
Bên ngoài là cánh cổng sắt, có người gác, diện tích rất lớn, nghe tiếng động bên trong là biết có nhiều người, nhiều máy móc, canh gác rất nghiêm ngặt.
Dù sao vào thời điểm này máy ép nhựa không hề rẻ, có thể cũng coi là trái tim của xưởng.
Một khi bị trộm hoặc là bị phá, vậy thì coi như sập xưởng.
Giang Châu đi vòng vo hai vòng, rốt cục khiến cho bảo vệ đứng gác cổng chú ý.
Y cau mày, đi tới, lớn tiếng chất vấn: "Làm gì vậy? Đi tới đi lui làm gì?"
Đưa tay không đánh người tươi cười.
Giang Châu sành sỏi vươn tay, đưa một điếu thuốc, sau đó cười nói: "Đại ca, em muốn mua chút chế phẩm nhựa, không phải biết đi vào như thế nào, đang rầu!"
Mua chế phẩm nhựa?
Bảo vệ thấy thuốc lá, sắc mặt lập tức dịu đi.
Y vờ ho khan hai tiếng, nói: "Chúng ta là xí nghiệp quốc doanh, làm được nhựa cũng phải cung ứng cho các cửa hàng quốc doanh, cả cao ốc bách hóa, tại sao chú không đi tới chỗ đó mua?"
Vào thời đại này, mua bán sản phẩm từ xí nghiệp quốc doanh đều là phạm pháp.
Giang Châu bất đắc dĩ thở dài, lại nói: "Đại ca, em thật sự là hết cách, em mua nhiều hàng, số lượng rất nhiều, đi cửa hàng quốc doanh thật sự là quá mắc, không có cách nào mới tìm qua đây."
"Xin anh thương xót, chỉ cho con đường sáng?"
Dứt lời, Giang Châu tiến lên trước, nhét một bao Hồng Tháp Sơn vào trong tay đối phương.
Rắn có đường của rắn chuột có đường của chuột.
Đó là tất cả những gì cần nói, điều này nên được nói một cách riêng tư.
Có ít thứ, trên mặt nổi không thể bán, nhưng lén lút thì chưa chắc à nha.
Nhất là bảo vệ cổng xưởng, mỗi ngày canh ở cổng, gặp được nhiều người, tin tức biết được đương nhiên là đầy đủ nhất.
"Nếu chú thật muốn mua hàng, vậy thì tìm người."
Bảo vệ cổng ho khan mấy tiếng, đi tới, áp sát Giang Châu, chỉ chỉ phía sau nhà xưởng, nói: "Từ ngõ hẻm sau cổng đi vào, phía đối diện có một toà nhà hai tầng, chú đi tìm mấy người ở bên trong, bọn họ sẽ có cách."
Giang Châu nghe vậy, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, thở phào nhẹ nhõm.
"Được! Vậy thì cám ơn đại ca!"
Giang Châu nói xong, tán dóc với bảo vệ thêm vài câu, sau đó từ ngõ nhỏ đi vào bên trong.
Mà lúc này hắn mới phát hiện, phía sau xưởng này, phần lớn đều là ký túc xá của nhân viên xưởng nhựa.