Mọi người tại đây đều biết, cái chuyện "Nửa đường gặp gỡ", đều là lời nói dối của Triệu Gia Tường.
Giang Châu cũng làm như không biết, cười tủm tỉm đỡ bác Tề, đi về phía Phương Vân Lương, hắn nhẹ giọng nói: "Bác Tề, bác nhìn đi, đây là Vân Lương, con trai của Thượng tướng Phương Chính Dương, bác nhìn có quen hay không?"
Trong khoảng thời gian ngắn, nhìn thấy động tác của Giang Châu, tất cả mọi người giật nảy mình.
Nhất là Trương Chí Cao, người đã nghiêng người và nhìn chằm chằm vào bác Tề, chỉ chờ ông già mở miệng.
Lúc còn trẻ khi bác Tề đã chịu nhiều vết thương trên chiến trường, vết sẹo to bằng miệng chén trên đùi phải đều là mảnh đạn pháo, đã sớm hoà cùng với máu thịt không lấy ra được.
Lúc này tai cũng lảng, Triệu Gia Tường tìm thấy mình, nói rất lớn tiếng, bác mới hiểu được đây là bảo mình đi nhận người.
Thế nhưng cụ thể là người nào, bác lại nghe không rõ lắm.
Bây giờ được người ta đở, đi về phía trước mấy bước, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phương Vân Lương.
Bác run rẩy, giơ lên con mắt đục ngầu nhìn nhìn, đôi mắt trừng lớn, môi run rẩy kêu: "Nha? Đây… đây không phải là con trai của thượng tướng Phương sao? Sao cháu lại tới chỗ này?"
Triệu Gia Tường sửng sốt, đứng dậy, tiến tới nhẹ giọng nói ở bên tai của bác Tề: "Bác Tề, bác nhìn kỹ chưa? Đây thật sự là con trai của thượng tướng Phương sao?"
Bác Tề dùng sức nắm chặt cây gậy, gõ mạnh trên mặt đất một cái, lớn tiếng nói: "Sao ta lại không biết? Năm ngoái đi Bắc Kinh, được thủ trưởng đích thân biểu dương, chính là thượng tướng Phương mời những lão binh chúng ta ăn cơm! Còn ở trong đại viện của ngài ấy!"
Nói đến biểu dương, đôi mắt của bác Tề đều đang tỏa sáng, bác có chút kích động nói: "Thượng tướng Phương còn kéo cả con của ngài, lần lượt gọi chúng ta bác đấy! Đứa trẻ này, vừa hiểu chuyện lại biết lễ phép, là đứa trẻ tốt, sao bác nhận sai cho được?"
Phương Vân Lương: "..."
Anh ta tuyệt đối không ngờ, mình lại được bác Tề đánh giá cao như vậy.
Việc đã đến nước này, thân phận của Phương Vân Lương coi như vững vàng.
Trên thực tế, dựa theo ý tưởng của Giang Châu, hắn mang theo Phương Vân Lương tới nơi này, kết quả tốt nhất chính là đối phương không nghi ngờ, hợp lý hợp pháp tiếp thu thân phận của hai người.
Mà lùi một bước, nếu thật hoài nghi, vậy dời đi tiêu điểm, chỉ cần tung ra thân phận của Phương Vân Lương, như vậy dời đi tiêu điểm.
Trong tình huống đối phương không biết chân giả, khẳng định không dám thờ ơ, sau đó trăm phương ngàn kế để chứng thực.
Dựa theo kế hoạch của Giang Châu, ít nhất cũng phải chờ tới hôm sau, bọn họ mới có thể chứng thực thân phận của Phương Vân Lương.
Tuyệt đối không ngờ ngay trong đêm đó tìm tới một cựu quân nhân, liếc mắt liền nhận ra Phương Vân Lương.
Thật sự là giúp Giang Châu đại ân.
Trương Chí Cao cực kỳ kích động, ông ta cũng không ngồi yên được nữa, lập tức ba chân bốn cẳng đi về phía Phương Vân Lương cùng Giang Châu, đưa tay, cầm chặt tay của Phương Vân Lương, dùng sức lắc lắc.
"Ai nha! Thiếu gia Phương, thật sự là xin lỗi, xin lỗi!"
Trương Chí Cao lớn tiếng nói: "Trà này còn chưa ngâm xong, tôi đã lải nhải nhiều lời, hỏi toàn chuyện linh tinh, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng!"
Phương Vân Lương tùy ý hừ một tiếng, kéo cái ghế ra, lại ngồi xuống, thái độ cùng tư thế này, chắc chắn là con ông cháu cha.
Thân phận được chứng thực rồi, cái tiếng khảo sát cũng liền được chứng minh theo.
Giang Châu ngồi bên cạnh Phương Vân Lương, cười cười, nói: "Đồng chí Trương, tổ chức biết anh làm việc chăm chỉ và rất tận tâm với nhiệm vụ của mình, lại nghe nói gần đây xưởng nhựa Thuận Đạt chúng ta muốn giảm biên chế, nên nghĩ có phải phương diện kinh tế xảy ra vấn đề hay không, cho nên cứ chúng ta tới xem xét."
Chậc!
Trương Chí Cao cũng ngồi xuống theo, vội vã gật đầu.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Không dối gạt hai vị lãnh đạo, xưởng nhựa Thuận Đạt chúng ta hai năm quả hiệu quả và lợi ích thật sự không tốt, chuyện giảm biên chế cũng là do hết cách, đều là anh em với nhau, ai muốn giảm biên chế chứ?"
Trương Chí Cao thở dài nói.
Thạch Thu Lâm luôn ở bên cạnh quan sát lúc này cũng ngồi không yên.
Gã vội cười tiếp lời, nói: "Đúng ạ, chuyện giảm biên chế này, cũng là ý của chính quyền Lang Phường đưa xuống, xưởng trưởng Trương cũng hết cách, nếu hai vị lãnh đạo có thể giúp đỡ phản ánh với phía trên, cũng sẽ giúp cho những công nhân viên kỳ cựu bị giảm biên chế, được trợ cấp nhiều hơn chút."
Giang Châu nhìn gã, kéo dài ngữ điệu, thở dài, lúc này mới lên tiếng nói.
"Ai! Chuyện này, thực sự là không dễ, không phải chúng tôi không muốn giúp các người, mà là bây giờ nhà xưởng giảm biên chế, khắp nơi đều có, nếu như giúp mọi người tranh thủ thêm phúc lợi, vậy những nhà máy khác sẽ nghĩ như thế nào?"
Giang Châu bất đắc dĩ nâng trán, nói: "Tổ chức cũng có khó khăn của tổ chức, mọi người phải thông cảm cho tổ chức."
Lời này cực kỳ hợp tình hợp lý.
Trương Chí Cao cũng vội gật đầu, sau đó lặng lẽ trừng Thạch Thu Lâm.
Cái thằng này.
Đã bảo đừng nói lung tung mà!
Không dễ gì tổ chức mới cử người tới khảo sát, nếu điều này cản trở mình, khiến mình không có cơ hội đi lên Bắc Kinh, ông ta không trừng trị thích đáng Thạch Thu Lâm không được!
Thạch Thu Lâm rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
Giang Châu cười hoà giải: "Suy nghĩ vì công nhân của xưởng nhựa chúng ta cũng là chuyện tốt, chúng ta cũng đang khảo sát theo thông lệ! Chuyện giảm biên chế này, tiến hành thế nào? Đã định xong danh sách chưa?"
Trương Chí Cao vội vàng nói: "Định xong rồi, danh sách đã định xong vào ngày hôm qua, nhưng chỉ mới sơ thẩm, ngày mai còn phải lấy ra xem xét, tiếp tục lựa chọn, suy tính tình hình gia đình của các vị đồng chí, cuối cùng mới xác định chuyện giảm biên chế."
"Hai vị lãnh đạo cứ yên tâm, chuyện này chắc chắn tôi sẽ làm thật đẹp, tuyệt đối bảo đảm cho công nhân chúng ta không phải chịu thiệt!"
Trên thực tế, chuyện này có thể linh hoạt có thể hay thay đổi.
Dù sao, hai vị lãnh đạo mới từ Bắc Kinh tới đây, chỉ cần làm cho đẹp, tiền đưa đến tay, danh sách giảm biên chế đưa ra, chi chít đầy chữ, ai biết rốt cuộc là ai với ai?
Trương Chí Cao đã nắm chắc chủ ý.
Cả người đẹp, lẫn con đường làm quan, ông ta đều muốn lấy hết!
Quả nhiên, Trương Chí Cao nói xong lời này, Giang Châu cùng Phương Vân Lương dường như không có chút hứng thú với vấn đề này.
Phương Vân Lương lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa, hài lòng rít một hơi, sau đó phun một vòng khói, mở miệng nói: "Danh sách ra rồi, tôi liếc qua là được, cha tôi dặn dò tôi làm chút chuyện nghiêm túc, tôi cũng không thể ngay cả nhìn cũng không nhìn."
Anh ta lười biếng tiếp tục mở miệng: "Xem xong danh sách, chuyện này coi như xong, Lang Phường mấy người có trò gì chơi vui không?"
Trương Chí Cao nghe vậy, lập tức nở nụ cười, vội cầm thuốc lá đưa qua.
Phương Vân Lương cũng không khách sáo, nhận lấy, kín đáo đưa cho bác Tề.
Trương Chí Cao lập tức dặn dò cấp dưới: "Lão Triệu này, ngày mai danh sách vừa ra, đưa qua cho hai vị nhìn một chút, buổi tối sắp xếp phòng khiêu vũ lớn nhất Lang Phường chúng ta, có biết hay không?"
Giờ Triệu Gia Tường nào còn dám hoài nghi?
Cậu ta vội vã gật đầu, nói: "Dạ biết, sáng ngày mai em sẽ dành thời gian lấy danh sách, đưa cho hai vị xem qua!"