Trời vẫn còn sáng, cửa phòng nhà khách nơi Giang Châu cùng Phương Vân Lương ngủ lại đã bị gõ.
Giang Châu mới rời giường, rửa mặt xong xuôi, quay đầu nhìn qua Phương Vân Lương xăn tay trần cuốn chăn ngủ dưới giường, bất đắc dĩ xoa xoa thái dương.
"Tới đây!"
Giang Châu lên tiếng, đi tới, mở cửa, liền nhìn thấy Triệu Gia Tường đang cười đứng ở bên ngoài.
Gã kẹp dưới nách một túi công văn, hơi khom người, nhìn thấy Giang Châu mở cửa, lập tức vội vàng nói: "Có phải sớm quá hay không ạ? Có quấy rầy hai vị lãnh đạo ngủ không ạ?"
Triệu Gia Tường nói: "Nhiêm vụ do lãnh đạo căn dặn em đâu dám quên, cả ngày hôm qua cả đêm không ngủ, đều đang lo chỉnh lý danh sách! Mời xem ạ! Vừa chỉnh lý xong, em lập tức mang tới cho hai vị lãnh đạo! Giờ anh xem luôn chứ ạ?"
Chậc.
Cũng là một kẻ khôn ranh.
Cái câu cả đêm không ngủ vì chỉnh lý danh sách, thể hiện gã nỗ lực làm việc đến mức nào.
Thế nhưng Giang Châu cũng là một cáo già, lập tức lộ biểu cảm niềm vui bất ngờ lại áy náy, vội vàng nói: "Ai nha, thực sự là vất vả cho chủ nhiệm Triệu rồi, mới sáng sớm đã phải đưa danh cho qua cho chúng tôi."
Giang Châu đưa tay, tiếp nhận danh sách từ trong tay của Triệu Gia Tường, lại nói: "Chủ nhiệm Triệu ăn chưa? Nếu chưa thì ăn chung? Tôi đang chuẩn bị xuống dưới ăn!"
Triệu Gia Tường nháy nháy mắt.
Gã liếc mắt liền nhìn thấy Phương Vân Lương vẫn còn nằm ngủ ở trong phòng?
Ăn sáng, đương nhiên là lời khách sáo, Triệu Gia Tường nào có thể không hiểu?
Gã vội cười khoát khoát tay, nói: "Dạ không cần đâu, em còn có việc, cảm ơn lãnh đạo!"
Nói xong, đang chuẩn bị tạm biệt, chợt nhớ tới cái gì, gã lại xoay người hướng về phía Giang Châu nói: "À… lãnh đạo, là như vậy, danh sách này tạm thời vẫn còn trong trạng thái bảo mật, phải đến tháng sau mới có thể tuyên bố, anh xem..."
Giang Châu gật đầu, cười nói: "Cậu yên tâm, công tác bảo mật với ta mà nói là chuyện bình thường, tôi ở đây chờ cậu ấy tỉnh, rửa mặt vệ sinh, ăn sáng rồi xem xong sẽ trả lại cho cậu, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài!"
Triệu Gia Tường nghe vậy, lúc này mới thở phào, nói tạm biệt rồi quay đầu bước đi.
Giang Châu đóng cửa lại, cầm danh sách đi vào phòng, xem lướt qua.
Danh sách giảm biên chế này có khoảng hơn hai trăm người, mà hắn lướt qua những cái tên trong danh sách, cái thứ nhất đập vào mắt chính là Diêu Trường Quý.
Haizzz.
Cực khổ làm việc nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không bằng người ta tặng vợ.
Giang Châu đi vào phòng, đá đá Phương Vân Lương đang nằm, mở miệng nói: "Lấy được rồi, đi làm chuyện chính thôi."
Phương Vân Lương trở mình, có chút uể oải nói: "Lúc này mới mấy giờ? Ngủ chưa đã, để anh ngủ thêm lát nữa."
Chuyện chính gì cũng không có quan trọng bằng mình ngủ.
Giang Châu ngồi xổm người xuống, không hề hàm hồ kéo xuống chăn trên người gã, lớn tiếng nói: "Làm xong sớm, thì sớm đi phòng khiêu vũ thoải mái, anh còn câu kéo, chuyện làm không xong, thì khỏi đi luôn."
Phương Vân Lương: "..."
Mẹ kiếp.
Giờ anh ta thực sự hối hận, tại sao mình lại biết lòng dạ đen tối của Giang Châu?
Nhất định chính là uy hiếp!
Phương Vân Lương bất đắc dĩ đứng dậy, xoa xoa xoa đầu, lại dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới xem như hoàn toàn tỉnh táo.
Anh ta mặc quần áo tử tế, đi tới, nhìn thấy Giang Châu cầm danh sách trong tay, dừng một chút, nói: "Danh sách lấy được rồi? Giờ đưa đi?"
Giang Châu gật đầu: "Ừm, nhưng phải tranh thủ thời gian trả lại, thời gian càng kéo dài, càng dễ khiến người ta hoài nghi."
Hai người lúc này mới rời nhà khách, đi thẳng đến nhà của Diêu Trường Quý.
~~~
Đang là thời gian ăn bữa sáng.
Trần Mai Hương nấu cháo, hai dĩa thức ăn, cộng thêm mấy cái bánh màn thầu sáng sớm mới mua ngoài cổng, bước chậm tập tễnh bưng tới, để lên bàn.
"Cháu trai à, ăn nhiều một chút, bánh màn thầu thơm lắm, ăn đi."
Trần Mai Hương cầm lấy bánh màn thầu, đưa cho Diêu Tu, lại múc cho cháu mình một chén cháo.
Diêu Trường Quý cau mày nói: "Mẹ, để nó tự làm đi, có tay có chân, chẳng lẽ còn đói chết được sao? Nó lớn rồi mà mẹ vẫn nuông chiều như thế, sớm muộn có một ngày bị chiều hư!"
Diêu Tu biết tính của ba mình, gã càu nhàu mấy tiếng, rồi vội vàng nhét bánh màn thầu vào trong miệng, tự tay múc cháo.
"Bà, chén này đi ăn bà, tự cháu múc được."
Nói xong gã múc một chén, để ở trước mặt mình, uống nhanh một ngụm.
"Khụ khụ."
Diêu Tu nhẹ nhàng ho mấy tiếng, cứ như vô ý hỏi: "Ba, mẹ ở bệnh viện thế nào rồi? Thắt lưng đỡ hơn chút nào chưa? Bác sỹ nói sao vậy?"
Nhắc tới vợ, sắc mặt của Diêu Trường Quý lập tức đen lại.
Ông trừng Diêu Tu, nói: "Nếu con thật quan tâm mẹ mình, sao không tự đi thăm mẹ? Mỗi ngày chỉ biết chơi, ba chưa từng thấy con làm việc nghiêm túc trong! Có thời gian rảnh nói nhảm, thì mau ăn xong rồi đi làm việc!"
Diêu Tu: "..."
Gã cau mày, gã vốn cũng được thừa hưởng cái tính nóng như lửa của cha mình.
"Ba, hôm qua con mới đi thăm mẹ xong! Mẹ đã đau đến mức xanh xao hao gầy như vây, cha còn không chịu tiêm chất dinh dưỡng cho mẹ! Cha mới không thương mẹ con!"
Mẹ của Diêu Tu làm việc quá vất vả, gây ra tổn thương ở thắt lưng, vào nằm bệnh viện, vào thời đại này, mạng người rẻ rúm, muốn trong nhà cắt ra một sức lao động đi bệnh viện chăm sóc là chuyện không có khả năng.
Còn như Trần Mai Hương, bà bó chân, đi lại trong nhà còn khó khăn, chớ nói chi là đi bệnh viện chăm sóc người bệnh.
*bó chân: bó chân nhỏ theo kiểu Mãn Thanh, một phương pháp đau đớn, và lúc về nhà sẽ đi lại khó khăn
Mẹ Diêu Tú bị thương thắt lưng, chắc đau rất nặng, nên ăn cái gì ói cái đó, cũng đã mấy ngày rồi, người gầy hốc hác đi, giờ đây nằm ở trên giường cũng bắt đầu rơi vào trạng thái mơ hồ, bác sỹ cũng rất lo, nên bảo chích mũi kim dinh dưỡng, ngoại trừ hơi đắt tiền thì không có gì xấu.
Nhưng dính đến tiền, lập tức khiến Diêu Trường Quý rơi vào thế khó.
Tiền thì phải chờ có lương tháng, tháng trước thằng nhóc thúi Diêu Tu này mới vừa mua máy ghi âm, trong nhà lập tức cạn tiền.
Sau khi tiêm hai mũi châm dinh dưỡng, ông cũng có chút do dự, lúc này tuy vẫn còn treo bình nước, thế nhưng ông đã bắt đầu nghĩ đến chuyện mượn tiền.
Diêu Trường Quý mặt lạnh, không nói gì, tiếp tục uống cháo.
"Ba, cây chuyển chết người chuyển sống, ba nhìn Thạch Thu Lâm người ta đi! Hắn mỗi ngày đều chạy đến nhà xưởng trưởng Trương, đêm qua còn trực tiếp để vợ ở lại nơi đó! Tháng sau sẽ công bố danh sách giảm biên chế, lỡ đến khi đó nhà chúng ta có trong danh sách thì sao? Mẹ vẫn còn đang bị bệnh đấy!"
Diêu Tu vô cùng kích động.
Diêu Trường Quý hiếm thấy im lặng không lên tiếng.
Ông trầm mặc nhìn chòng chọc vào cái bánh màn thầu trước mặt, tuy không nói gì, thế nhưng trong lòng ông thừa hiểu, điều Diêu Tu nói là thật.
Giờ chuyện này đã đồn khắp xưởng.
Thạch Thu Lâm người này, gan lớn, làm việc thì bất chấp, ngay cả vợ cũng có thể tặng cho người ta, vì giảm biên chế có thể để vợ ngủ cùng người khác.
Diêu Trường Quý tuy không nói, thế nhưng cũng rất căng thẳng.
Trong lòng ông, luôn mang theo suy nghĩ ăn may, mình đã đi theo xưởng trưởng Trương nhiều năm như vậy, từ xưởng cũ đến xưởng mới, năm đó còn từng đồng cam cộng khổ, ông đã làm bao nhiêu chuyện vất vả thay xưởng trưởng?
Lúc này đây, cho dù giảm biên chế, người bên ông chắc sẽ bị giảm nhiều hơn, thế nhưng dù sao cũng phải còn lại hai phần ba chứ!?
Diêu Trường Quý để đũa xuống, xoa xoa thái dương, một lát sau mới nói: "Những cái này đều không phải chuyện mà con cần bận tâm, cứ lo làm việc cho tốt, siêng năng làm việc, xưởng trưởng Trương sẽ biết chừng mực."