Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 505: Phối hợp chơi cho hắn một vố



Ngươi đã nhặt rồi thì tự đi mà nuôi, không muốn thì vứt đi, dù sao sống chết gì cũng không quan trọng, cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Thấy cái điệu bộ trên, gia đình nhặt được cô vào lúc này cũng chỉ còn cách nhận cô về nuôi.

Đáng tiếc trong nhà đông con, hơn nữa lại còn là con nhặt, làm sao kiếm được chút sủng ái nào?

Ngay từ khi còn nhỏ, Liễu Á Hồng đã thiếu ăn thiếu mặc, ăn những thức ăn tệ nhất, làm những công việc cực nhọc nhất.

Cô nương này cũng thuộc hàng xuất chúng, ở trong hoàn cảnh như vậy thế mà không ngờ lại vô cùng mảnh mai xinh đẹp, từ năm mười sáu tuổi đã có rất nhiều đàn ông trong thôn phải lòng cô.

Cũng chính từ lúc đó, Lưu Á Hồng mới nhận ra rằng cô là người vô cùng xinh đẹp.

Sau đó Lưu Á Hồng bắt đầu từ từ học cách sử dụng vẻ ngoài của mình, cô trốn khỏi làng và định cư ở Lang Phường, cuộc sống ở nơi này dần dần tôi luyện cô giúp chô cô biết cách tận dụng triệt để sát chiêu của mình.

Nhưng mà ở trong thời đại này, nữ nhân như vậy nhất định là dị loại.

Lưu Á Hồng rất nổi tiếng với nam giới, nhưng phụ nữ thì khác.

Sau này, hai nhà kia trong thôn biết cô có tiền liền thay nhau chạy đến Lang Phường, lần nào đến cũng chỉ là xin tiền, nếu không xin được tiền thì một là mắng chửi, hai là đe doạ nói cố sự của cô cho cả Lang Phường biết, khiến cho cô cả đời sẽ không lấy chồng được

Lưu Á Hồng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho tiền từng người một.

Đây là lý do tại sao dù cô kiếm được tiền nhưng cũng không đủ tiêu.

Mà người đáng thương tất có chỗ đáng hận, trong hai năm ngây người ở Lang Phường cô ấy đã phá hỏng không biết bao nhiêu gia đình.

Năm đó nổi tiếng nhất chính là vụ cô bị vợ người ta tát cho hai cái ngoài đường, mặt mày sưng húp, sau này cô chuyển sang ổ khác, từ quận nam đến quận bắc.

Giang Châu cứ thế mà lắng nghe, trầm lặng nửa ngày không có lên tiếng tiếng.

Ăn xong nắm hạt dưa, hắn đứng dậy vỗ vỗ tay, xoay người đi vào vũ trường.

Lúc này, bên trong vũ trường, Lưu Á Hồng đang uốn éo cơ thể một cách tùy ý theo điệu nhạc.

Thanh xuân là tư vốn cũng là lưỡi dao.

Không thể phủ nhận rằng cô ấy thực sự rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo vũ mỵ, da thịt trắng nõn, thân hình yểu điệu đầy đặn.

Chiếc váy đỏ, đôi môi cùng mái tóc đen càng tôn lên vẻ đẹp và sự quyến rũ của cô.

Xung quanh toàn là đàn ông, nguyên một đám ăn mặc bảnh bao, thế nhưng lúc đến gần cô, họ lại dùng trăm phương ngàn kế đưa tay ra để chấm mút.

Nhưng Lưu Á Hồng hiển nhiên là không quan tâm, chỉ cần vài tháng ngắn ngủi, cô đã học được cách đối phó với mấy tên nam nhân như thế này.

Trọng tâm của đám đông đều tập trung ở bên này, thế nhưng Giang Châu lại chú ý đến một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm ở mép sàn nhảy cách đó không xa.

Anh ta đang siết chặt nắm tay, ngồi xổm ở một bên, ánh mắt dán chặt vào Lưu Á Hồng, tựa hồ đang không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

Đôi mắt đó... vừa oán trách lại vừa phẫn hận.

Rõ ràng là người đó biết Lưu Á Hồng.

Giang Châu bước tới gần, lấy ra một điếu thuốc, đưa qua rồi cười nói: "Anh à, có chuyện gì mà tức giận vậy?"

Người đàn ông trung niên tên là Ngô Chí Cường, thấy người lạ đưa thuốc lá cho mình thì chút chút sững sờ, lúc quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra đó là một khuôn mặt ông chưa thấy bao giờ.

"Cậu là ai?"

Ngô Chí Cường khựng lại một chút, nghi ngờ hỏi, sau đó cầm lấy điếu thuốc rồi hỏi: "Tôi cũng không quen biết cậu đúng không?"

Giang Châu nhún vai, giả vờ thở dài rồi hếch cằm lên chỉ vào Lưu Á Hồng đang nhảy nhót trên sàn nhảy, có chút bất đắc dĩ nói: "Không quen biết tôi cũng không sao, quan trọng là chúng ta đều biết cô ta đúng không?"

Ngô Chí Cường nghẹn lại.

Ngay sau đó anh liền nhét điếu thuốc vào miệng, đánh diêm châm lửa, trong ánh sáng yếu ớt Giang Châu nhìn thấy hai mắt ông đỏ ngầu.

Đây chính là đồng bệnh tương liên trong truyền thuyết đây sao?

"Cậu cũng bị cô ta lừa sao?"

Ngô Chí Cường hỏi, giọng có chút nghẹn ngào.

Giang Châu đáp lại một cách qua loa, không giải thích thêm mà chỉ thở dài, như thể là chuyện này cũng đã qua từ lâu.

Hắn ngồi xuống sát bên cạnh Ngô Chí Cường, cho một điếu thuốc vào miệng, khẽ cắn lấy đầu điếu thuốc rồi nói với giọng nghèn nghẹn: "Anh gặp cô ta vào lúc nào?"

Ngô Chí Cường hút thuốc với vẻ mặt hiu quạnh, anh nhìn chằm chằm vào Lưu Á Hồng rồi nói: "Tôi đưa hết tài sản cho cô ta, cũng đuổi cả vợ về nhà mẹ để. Con mụ này hứa là lấy tôi, nhưng không ngờ sau khi lấy tiền xong lại liền trở mặt. trở mặt không nhận thân."

Lúc anh ta nói câu này, khuôn mặt liền trở lên u ám, sau khi rít mạnh hai hơi thuốc liền thở ra một vòng khói.

"Con thỏ bị doạ còn sẽ cắn người! Con mẹ nó, mới được mấy ngày đâu? Thế mà con mụ này còn dám đong đưa nam nhân khác trước mặt ta! Nhìn cái dáng vẻ lẳng lơ kia đi!"

Ngô Chí Cường dường như đang rất thống khổ.

Giang Châu nhướng mày, làm bộ vô tình thở dài nói: "Ai mà không bị thế chứ! Mấy ngày trước cô ta còn nói là muốn kết hôn với tôi, nhưng khi phát hiện ra tôi không có tiền, liền quay đầu đi mất. Giờ cô ta có chỗ dựa là ông chủ cửa hàng điện khí rồi, tôi cũng không phải đại gia, chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi.

Cũng không biết là cái chỗ dựa ở Bắc Kinh kia có biết chuyện những chuyện của chúng ta không nữa..."

Ngô Chí Cường hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn qua Giang Châu rồi nói: "Ông chủ cửa hàng điện tử kia cũng không phải thứ gì tốt, hắn cũng chỉ chơi đùa với cô ta mà thôi, ta sẽ chờ xem trò đùa của hắn!"

Nói xong, Ngô Chí Cường liền dập tàn thuốc, nghẹn ngào nói: "Mấy ngày nữa người yêu của cô ta sẽ từ Bắc Kinh đến, ta sẽ đợi hắn ở đây! Ta phải nói cho hắn nghe hết những chuyện này, phải quấy cho rối tung lên! Ta đã không thoải mái rồi thì Lưu Á Hồng cũng đừng hòng lấy được ai nữa!"

Giang Châu dừng lại một chút rồi lại đưa cho anh ta một điếu thuốc nữa rồi hỏi: "Sao anh biết khi nào người yêu của cô ta sẽ đến?"

"Khoảng thời gian trước khi mà ả kia sống cùng ta, ả luôn từ chối gặp ta vào ngày 15 hàng tháng. Lúc đầu ta không biết, sau này ta đã lặng lẽ theo dõi ả ta một lần mới phát hiện hoá ra là ả ta đi gặp cái tên ở Bắc Kinh kia. "

Ngô Chí Cường nghiến răng nói.

Hắn không ngờ tới rằng, bản thân lưu lạc nửa đời người thế mà lại bị một tiểu cô nương chơi đùa!

Vất vả lắm mới nghiến răng nghiến lợi bỏ vợ bỏ con được, vốn định sinh sống cùng Lưu Á Hồng, lại không ngờ tới miếng ăn trong tay lại bị đại bàng quắp đi mất, giờ triệt để trở nên trắng tay!

Sao mà anh chịu cam tâm được chứ?

Giờ anh cũng ngồi xổm hơn nửa này để nhìn chằm chằm vào Lưu Á Hồng, trong lòng tràn đầy ý niệm trả thù!

Hôm nay đã là ngày mười ba rồi.

Tính toán thời gian một chút, thì ngày kia thôi là người yêu của Lưu Á Hồng cũng sẽ đến đây.

Giang Châu mỉm cười, nghiêng người và thì thầm vào tai Ngô Chí Cường: "Anh à, không bằng thế này đi, tên kia mở cửa hàng điện khí thì hẳn là rất giàu, không thì giờ chúng ta hợp tác, chơi cho hắn một vố được không?"

Ngô Chí Cường khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Giang Châu, hồ nghi nói: "Chơi cho một vố? Là ý gì?"

"Chính là ý này..."

Giang Châu nói rồi bắt đầu hạ giọng thì thầm vào tai Ngô Chí Cường.

Giang Châu cũng không phải là người xấu, chỉ là vào thời khắc phi thường thì nên dùng thủ đoạn phi thường, hơn nữa đây là đang đối phó với Diệp Mẫn Kiệt.

Hắn ta không xứng với những thủ đoạn đường đường chính chính

Nghe Giang Châu nói, đôi mắt Ngô Chí Cường càng lúc càng sáng.

Vốn anh cũng không còn gì trong tay, trong lòng anh hiểu rõ, ngay cả khi kể chuyện của Liêu Á Hồng cho cái tên ở Bắc Kinh kia nghe, thì Lưu Á Hồng cũng sẽ không theo anh ta nữa.

Bây giờ nếu lại có thể kiếm thêm được một khoản, tất nhiên anh ta sẽ rất vui lòng!

~~~

Tám giờ tối ngày 14.

Phương Vân Lương mang theo chú Vương lên xe.

Đêm qua và Giang Châu đã gọi điện thoại tới bảo anh ta lên xe lúc 8 giờ tối nay, tìm một người tên Trâu Quốc Khải rồi kết thân với anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.