"Thằng cả, con làm sao thế? Sao lại đánh Hồng Mai?! Có chuyện thì nói rõ ràng, nếu như để cháu nội vàng ngọc biết hai vợ chồng con động tay động chân, chắc chắn sẽ khiến học tập sa sút!"
Lúc này trong suy nghĩ của Giang Đại Quý đều chỉ có đứa cháu nội vàng ngọc kia.
Nghe Giang Đại Quý bênh mình, Trần Hồng Mai lập tức ưỡn ngực kênh kiệu.
"Ba, con chưa đánh cô ấy!"
Giang Phúc Toàn nghiêm mặt kể lại đầu đuôi chuyện này.
Trần Hồng Mai bỗng nhiên khóc lớn.
"Cha, mẹ, con khổ cả đời, theo Phúc Toàn, chưa từng được hưởng phúc! Tất cả tiền trong nhà đều gửi cho Minh Phàm, mỗi ngày chịu đói, thắt lưng buộc bụng, con không phải cũng là vì Minh Phàm sao! Con thèm cái gì? Thèm một miếng tào phở cũng không được sao?"
Trần Hồng Mai vừa khóc vừa đấm ngực.
Giang Đại Quý vừa nghe nhắc đến đứa cháu nội vàng ngọc của nhà mình, lập tức mềm lòng.
"Ai nha, cha biết, biết!"
Nhắc đến Giang Minh Phàm, Giang Đại Quý lập tức tỉnh táo.
"Thằng cả, tiền bên chỗ thằng hai, còn cả tiền ở chỗ chị con, đã lấy hết chưa?"
Giang Đại Quý sừng sộ lên, nói: "Đã nhiều ngày như thế, cha đã sai người nhắn, số tiền này là để cho Minh Phàm học hành, tuyệt đối không thể chậm trễ!"
Nhắc đến con trai, sắc mặt của Giang Phúc Toàn mới dễ coi không ít.
"Lấy được rồi."
Giang Phúc Toàn gật đầu, nói: "Nhưng bên chú ba lại không có phản ứng gì, con đi nhà chú ấy xem rồi, phát hiện cũng có một ai, không biết đi đâu rồi."
Giang Đại Quý vừa mới chuẩn bị nói, Trần Hồng Mai lập tức nhanh nhảu xen mồm vào.
"Cha, tìm không được chú ba cũng không sao, con của chú ấy không phải ở chỗ này sao! Cha không biết đó thôi, hai ngày nay Giang Châu bắt đầu buôn bán, kiếm được không ít tiền! Ngày nào cũng ăn thịt cá, cha nhìn xem, đám bác thím chúng ta đều thèm mà không được ăn, song không ăn được cũng không sao, nhưng cha là ông nội của nó! Cũng không thấy nó bưng chút gì qua đây, chuyện này thật sự hơi quá đáng."
Bàn về khích bác ly gián, Trần Hồng Mai tuyệt đối là cao thủ.
Quả nhiên bà ta vừa thốt ra lời này, sắc mặt của Giang Đại Quý lập tức trở nên khó coi.
"Thật có chuyện này?"
Giang Đại Quý trầm mặt, hỏi.
Môi của Giang Phúc Toàn giật giật, muốn giải thích, lại cảm thấy chuyện này bản thân cũng không rõ lắm, nên im lặng luôn cho rồi.
Hơn nữa, vợ mình nói cũng không sai.
Làm bác làm thím, không ăn được một cũng không sao.
Nhưng cha mẹ dầu gì cũng là ông bà nội của Giang Châu hắn!
Còn ở ngay sát vách nữa chứ!
Chỉ lặng lẽ ăn một mình, cũng không chịu đưa tới cho ông bà!
Quá bất hiếu!
Giang Đại Quý hừ một tiếng.
Chợt hướng về phía Giang Phúc Toàn nói: "Không cần để ý đến kẻ du thủ du thực này có buôn bán hay không, trong tay hắn có tiền, vậy nên bỏ tiền cho Minh Phàm chúng ta, lão Giang gia chúng ta, chỉ trông cậy vào Minh Phàm mở mày mở mặt."
"Như vậy đi, Phúc Toàn, con đi tìm thằng Giang Châu đòi tiền, cứ nói cha nói! Cha hắn không ở nhà, không đưa ra được, thì hắn đưa!"
Giang Phúc Toàn nghe vậy, còn chưa lên tiếng, chỉ thấy Trần Hồng Mai nhếch môi cười nham hiểm.
"Cảm tạ cha! Cha cưng chiều Minh Phàm như thế, thằng bé biết nhất định sẽ rất vui, học bài còn có chăm chỉ hơn!"
"Đến lúc đó, đợi Minh Phàm chúng ta ra trường làm việc, ăn cơm nhà nước, chắc chắn người đầu tiên hiếu thuận chính là cha mẹ!"
Dỗ ngon dỗ ngọt, dỗ cho hai ông bà già vui tận nóc.
Giang Phúc Toàn nghe xong lời này của Giang Đại Quý, lập tức ưỡn thẳng lên.
Cũng đúng.
Toàn bộ hy vọng của Giang gia bọn họ đều đang ở trên người con của ông Giang Minh Phàm.
Mỗi nhà bỏ ra ít tiền, cung cấp cho một sinh viên đại học, đó không phải là chuyện phải làm sao!
Nếu con của bọn họ có tiền đồ, thi đậu đại học, ông cũng sẵn sàng bỏ tiền!
Đáng tiếc, trong Giang gia bọn họ, con cháu thi đậu đại học, chỉ có một mình con của ông, Giang Minh Phàm!
Nhớ tới Giang Minh Phàm, nỗi phiền muộn trong cả một ngày của Giang Phúc Toàn bỗng nhiên biến mất sạch sẽ.
Con của hắn, mới là hy vọng của Giang gia!
Giang Châu buôn bán phát đạt như thế nào đi nữa, thì đã làm sao?
Chẳng phải cũng phải bỏ tiền cho con ông ta đi học sao?
~~~
Buổi chiều.
Đoàn Đoàn Viên Viên bởi vì ngủ nướng vào buổi sáng, nên buổi chiều rất năng động, vui vẻ.
Vừa mới cơm nước xong, đã có người lục tục tới cửa.
Giang Châu cũng đã dọn dẹp một cái bàn, cầm một cái hộp, bên trong chứa đầy tiền hào.
Thôn dân tới đây đương nhiên đều là thôn dân ngày hôm qua đưa lươn tới.
Trong tay cũng cầm ngày hôm qua Giang Châu tự mình viết sợi.
"Chú, vào đi! Cháu tính tiền cho chú!"
Nhìn mấy người cùng thôn cứ đứng trước cửa rồi thò đầu vào trong thăm dò nhưng lại chần chừ không chịu bước vào, Giang Châu cười tươi kêu lên.
Ngay khi Giang Châu nói câu này, mấy người này cuối cùng cũng bước vào.
Ba người nhìn nhau, kẻ dẫn đầu cuối cùng đã mở miệng.
"Đây đây, đây là giấy nợ, Giang Châu, cậu nhìn một chút, ngày hôm qua chú bắt 3 cân lươn, 6 hào một cân, cháu phải trả chú 1 tệ 8 hào, đúng không?"
Giang Châu cũng nghiêm túc.
Nhận lấy, nhìn cẩn thận, sau khi xác nhận đúng là chữ viết của mình, Giang Châu từ hộp tiềm hào để trước mặt mình, lấy ra 1 tệ 8 hào, đưa cho người nọ.
Tiền tới tay.
Trái tim của người này cũng coi như trở xuống lồng ngực(ý là không còn căng thẳng hồi hộp nữa).
Chú ấy kinh ngạc lại rung động nhìn Giang Châu.
Lẩm bẩm nói: "Cậu thật sự trả thù lao nha!"
"Cháu nói lời giữ lời, chỉ cần các chú bắt lươn qua đây bán cho cháu, châu sẽ trả thù lao."
Giang Châu cười nói.
Vậy được rồi.
Tiền tới tay, tiền hào thật sự à nha
Hai người còn lại cũng nhanh chóng đưa ra giấy nợ do Giang Châu viết, rồi lấy được tiền.
Trước khi đi lại hỏi Giang Châu, còn thu lươn hay không.
"Thu! Có bao nhiêu thu bấy nhiêu!"
Giang Châu cười nói.
Có lời này của Giang Châu, còn cầm được tiền trong tay.
Nỗi lo trong lòng ba người cũng tiêu tan.
Lập tức vui vẻ chạy về nhà, rồi mang tất cả người trong nhà mình, ra nhoài ruộng bắt lươn hết.