Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 520: Đại kết cục



Địch Quốc Bảo nói rồi đặt bức tượng gỗ cùng con dao găm xuống bàn, sau đó ông dùng ánh mắt ra hiệu cho người dẫn cho Giang Minh Phàm.

Người chỉ đường cho Giang Minh Phàm ngay lập tức hiểu ý, anh ta nhanh chóng hành lễ chào Địch Quốc Bảo rồi quay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.



Một giờ trước.

Ở trong bệnh viện.

Giang Châu cầm lấy một miếng táo đã được gọt sẵn trên đĩa, cắn một ngụm rồi mỉm cười nói với Phương Vân Lương.

"Anh Phương! Nằm trong bệnh viện hưởng phúc, cảm giác thấy thế nào?"

Phương Vân Lương trừng mắt nhìn Giang Châu, rồi giơ cánh tay đang bó bột của mình lên cho hắn xem rồi mắng một câu.

"Phúc, phúc cái ***! Con mẹ nó, Giang Châu! Đây mà là chuyện tốt cậu nói với anh đây à!"

Giang Châu nở nụ cười, hắn cầm thêm một miếng táo nữa rồi nói.

"Đổ chút máu mà lấy được lòng của mỹ nhân thì có xá gì? Anh Phương à, không phải ai cũng có diễm phúc được thiên kim tiểu thư nhà thủ trưởng gọt táo, mớm nước cho đâu đấy! Phương ca đừng bảo là chuyện này anh không muốn đấy!"

Giang Châu dừng một chút rồi nói tiếp: "Sáng nay Địch Thiến Thiến ra ngoài gặp tên anh họ, nếu cô ấy được thủ trưởng Địch kể lại mọi chuyện rồi thì thể nào cũng cho gã một cái tát. Việc anh và Địch Thiến Thiến thành người yêu sẽ thành việc danh chính ngôn thuận!"

Phương Vân Lương nghe Giang Châu nói vậy thì cười cười hắc hắc, anh dùng cánh tay không bị thương vỗ mạnh vào vai Giang Châu một cái.

"Cậu quả đúng là kẻ bụng đầy tâm kế mà! Đáng tiếc anh đây không đến dự được buổi vạch mặt kẻ kia! Nếu không bị thương thì hay biết mấy!"

Thấy Giang Châu bị vỗ vai đau đến nhe răng trợn mắt, Phương Vân Lương lại cười ha ha rồi móc ra một cái bọc nhỏ được quấn kín bằng vải, đưa cho Giang Châu.

Ngay khi mở lớp vải ra, Giang Châu ngay lập tức sững sờ.

"Anh Phương! Đây là…"

Giang Châu chưa kịp nói hết thì Phương Vân Lương đã ngay lập tức cắt lời hắn.

"Cái thứ đồ chơi này anh chỉ cho chú mượn mà thôi! Cầm lấy mà phòng bất trắc, con thỏ khi dồn vào đến đường cùng thì cũng sẽ cắn người!"

Giang Châu nghe vậy liền không nói nữa, hắn cất kỹ cái bọc nhỏ kia vào trong người, sau đó đứng dậy chào tạm biệt Phương Vân Lương rồi dời đi.

Tính toán thời gian, thì người anh họ Giang Minh Phàm kia có lẽ cũng chuẩn bị đến nhà vị thủ trưởng kia rồi.



Địch Quốc Bảo hờ hững lắng nghe Giang Minh Phàm kể khổ, câu chuyện trong đó có nửa thật lại có nửa giả, nghe cực kỳ hợp lý. Nếu không phải ông đã nhìn rõ bản chất thật của kẻ đang ngồi trước mặt này thì có lẽ ông đã tin câu chuyện trên.

Đợi nửa ngày cho Giang Minh Phàm kể xong câu chuyện, ông mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với gã.

"Tiểu Phàm à, chuyện này lão cũng hết cách, công cuộc nghiêm trị này là do giới thượng tầng áp xuống, là chuyện đã định từ lâu, có lỗi thì phải nhận thôi!"

Giang Minh Phàm nghe vậy thì liền sững sờ.

Gã lập tức lắp bắp nói: "Địch gia gia, chuyện này chỉ là hiểu nhầm, cháu thực sự bị người ta lừa nên mới dính líu đến chuyện này, ông phải tin cháu!

Hơn nữa cháu và Thiến Thiến cũng sắp…"

Giang Minh Phàm chưa kịp nói xong thì Địch Quốc Bảo đã cắt ngang lời gã.

"Minh Phàm à! Chuyện của cháu và Thiến Thiến xong rồi! Sáng nay Thiến Thiến đã nói với ta, nó với cháu giờ đã không còn tình cảm gì với nhau nữa rồi! Đừng lôi chuyện tình cảm vào đây!"

Giang Minh Phàm nghe vậy thì nghiến chặt răng, gã rút cái huân chương vẫn cất trong túi ra đặt lên mặt bàn, đẩy nó đến trước mặt Địch Quốc Bảo.

"Thủ trưởng Địch, nếu không còn tình thì vẫn còn nghĩa! Coi như đây là lần cuối tại hạ cầu ngài, mong ngài hãy suy xét đến chút ân tình lúc trước mà cho tại hạ một con đường sống!"

Địch Quốc Bảo nhìn thấy cái huân chương thì cười rộ lên, sau đó ông nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Giang Minh Phàm, gằn từng chữ: "Giang Minh Phàm à! Đến lúc này đây cậu còn có mặt mũi đưa chiếc huân chương này ra sao?

Cái huân chương này cũng đâu phải là ta tặng cho cậu?"

Giang Minh Phàm nghe vậy lập tức sững người, chân tay lạnh ngắt.

Tại sao… tại sao Địch Quốc Bảo lại biết chuyện này?!

Địch Quốc Bảo nói xong liền hô lớn.

"Vào đi!"

Ngay sau đó một đám người liền đẩy cửa bước vào, ai cũng mặc quân phục cùng cảnh phục, cả đám đều nhìn chằm chằm vào Giang Minh Phàm, chỉ cần có lệnh là ngay lập tức xông đến áp chế gã.

Địch Quốc Bảo gọi người vào xong liền lạnh lùng nhìn Giang Minh Phàm, nói: "Giang Minh Phàm, tôi khuyên thật, về việc cậu cầm đầu băng xã hội đen Bắc Kinh, cậu nên thành khẩn khai báo, sẽ được hưởng sự khoan hồng của pháp luật!

Còn chiếc huân chương này, tôi xin phép được thu lại!"

Giang Quốc Bảo nói rồi vương tai thu lại chiếc huân chương trên mặt bàn!

Giang Minh Phàm lập tức đứng lên, vội vã xua xua tay nói.

"Thủ trưởng, ngài hiểu nhầm chuyện gì đó rồi! Sao cái huân chương này không phải do ngài tặng ta chứ?! Nhất định là…"

Gã còn chưa nói hết thì đã thấy một người nữa bước vào, khi khi nhìn thấy người đó thì đôi mắt liền trừng lớn, khóe mắt như muốn nứt ra.

Người mới tới không phải Giang Châu thì còn có thể là ai?

Giang Châu từ cửa bước vào, rẽ đám người đang đứng trước cửa mà đi lên đằng trước, khi nhìn thấy Giang Minh Phàm giờ đã chết đứng thì liền mỉa mai.

"Anh họ à, em đã nói rồi! Nếu không muốn người khác biết thì đừng có làm! Chiếc huân chương đó đáng lý là phải của em, đúng không?"

Giang Minh Phàm vẫn đứng như trời trồng nhìn hắn, trong đầu gã bây giờ chỉ có một ý nghĩ.

Xong rồi!

Tất cả hết rồi! Mọi việc bị bại lộ rồi! Giờ ngay cả chỗ dựa lớn nhất, vững chắc nhất của gã giờ cũng không còn nữa!

Bỗng nhiên Giang Minh Phàm làm một việc mà không ai ngờ tới, gã lao tới chỗ Địch Quốc Bảo, sau đó nhặt lấy con dao găm để trên bàn mà dí nó vào cổ ông rồi hét lớn.

"Tất cả đứng yên, không được nhúc nhích, nếu không tao giết lão già này! Tao chỉ muốn một con đường sống thôi, đừng có mà ép tao!"

Mọi việc xảy ra quá nhanh, đến khi mọi người kịp phản ứng thì Giang Minh Phàm đã thành công khống chế được thủ trưởng, nhìn thấy con dao kề sát cổ Địch Quốc Bảo, tất cả mọi người đều hoảng sợ lùi lại một bước, không dám vọng động.

Giang Châu thấy vậy liền bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn người anh họ của mình.

"Anh họ à, buông dao xuống đi, quay đầu là bờ! Em đảm bảo anh sẽ không chết, chỉ là ở trong tù hơi lâu mà thôi!"

Giang Minh Phàm nghe vậy liền cười gằn, gã dí sát dao vào cổ Giang Quốc Bảo rồi nói từng chữ.

"Ngồi hơi lâu nghĩa là ngồi mục xương trong tù đúng không? Giang Châu, tại sao mày luôn đối đầu với tao vậy? Tại sao tao làm gì thì mày cũng ngáng đường tao?"

GIang Châu nghe vậy thì cười mỉa.

"Ngáng đường? Anh họ à, là anh ngáng đường em thì có! Chẳng phải anh đã sắp xếp mọi kế hoạch để không cho em lên Bắc Kinh sao? Từ việc đặt bẫy cho em cưới Liễu Mộng Ly đến việc xúi giục Chu Khải Văn đối đầu với em!"

Giang Minh Phàm nghe vậy thì hét lớn.

"Đúng, là tao làm tất cả mọi việc đấy! Từ hồi ở thôn Lý Thất đến tận lúc Bắc Kinh đều là tao đứng đằng sau! Thế mà mày lại như con gián vậy, đập mãi mà đéo chết! Biết vậy hồi trước bảo Chu Khải Văn đặt bẫy cho Liễu Mộng Ly ăn trộm gà thì tao đã tính thêm cả mày vào rồi!"

Giang Châu sững người, ký ức từ kiếp trước, hình ảnh ba mẹ con nằm lạnh ngắt trên giường tưởng chừng như đã quên giờ lại hiện về. Trong lòng hắn đột nhiên có một nỗi bi thống khó nói thành lời.

Một lúc lâu sau, Giang Châu mới tỉnh táo lại được, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Minh Phàm gằn từng chữ.

"Việc vợ tao định đi bắt trộm gà đêm đó là do mày tính kế!"

Giang Minh Phàm gật đầu, giờ gã đã triệt để điên cuồng, không cần dấu diếm gì nữa: "Đúng, đúng thế! Vốn dĩ tao định tính kế cho vợ mày ăn trộm gà, sau đó bị người ta phát hiện rồi đánh một trận, đến lúc đó vợ chồng mày sẽ phải bán sới mà đi khỏi thôn Lý Thất, vĩnh viễn không bao giờ ngóc đầu lên được!

Nào ngờ hôm đó mày lại về sớm, ngăn cản ý định trộm gà từ vợ mày! Sau đó lại còn làm ăn càng ngày càng phát đạt!

Biết thế thì lúc ấy tính kế luôn cho mày cùng vợ mày trộm gà, rồi bị thôn dân đánh chết, thì bây giờ có phải tốt hơn rồi không!"

Gã càng nói càng lộ ra vẻ điên cuồng, còn Giang Châu càng nghe càng lộ ra vẻ bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Đợi Giang Minh Phàm nói hết, Giang Châu mới tiến thêm một bước nữa tới gần gã, nhìn sâu vào mắt đối phương.

"Ngàn tính vạn tính thì cũng không bằng trời tính! Mày cũng không thể nào tính được cái cảnh hai chúng ta đứng đối diện nhau ở đây đúng không?

Giang Minh Phàm à Giang Minh Phàm, mày cầm lấy huân chương của tao, hưởng hết những gì đáng lẽ tao nên hưởng, lên Bắc Kinh trước tao tận mấy năm. Thế nhưng giờ nhìn lại đi, cho dù tao tay trắng lập nghiệp thì cũng hơn gấp ngàn vạn lần mày!

Không biết là do tao quá thông minh hay là do mày quá ngu ngốc nữa!"

Hắn nói rồi dừng lại một chút, sau đó nhấn giọng gằn từng chữ.

"Giờ tao ngẫm lại mới thấy, mày chẳng khác nào một con chó rách phải đi gặm mấy cục xương thừa mà tao nhổ ra cả!"

Giang Minh Phàm nghe vậy liền gầm lớn, gã đã bị mấy lời kia của Giang Châu chọc cho mất hết cả lý trí.

Gã ngay lập tức thả Địch Quốc Bảo ra mà cầm dao xiên thẳng về phía Giang Châu.

"Pằng!"

Một tiếng nổ chát chúa vang lên, Giang Minh Phàm ngay lập tức ngã vật xuống đất, mắt mở trừng trừng.

Người nổ súng là Giang Châu.

Trong tay hắn vẫn còn một khẩu súng lục, nòng súng nghi ngút khói. Đây chính là "món quà" Phương Vân Lương tặng cho hắn ở bệnh viện để phòng thân.

Hắn bước tới trước, nhìn chằm chằm vào Giang Minh Phàm giờ đang hấp hối, gằn giọng nói: "Loại như mày chết thêm vài lần nữa cũng không hết tội!"

Lúc này mọi người mới úa ra chạy về phía vị thủ trưởng kia, Địch Quốc Bảo xua xua tay ý bảo không sao, rồi ông đi về phía Giang Châu, mỉm cười nói:

"Ân nhân, cậu lại cứu lão thêm một lần nữa rồi!"

Giang Châu thành khẩn nói.

"Thủ trưởng, để ngài chịu nguy hiểm như vậy cũng là lỗi do vãn bối gây nên!"

Địch Quốc Bảo nghe vậy liền cười ha ha, ông nhặt con dao găm lên, đưa cho Giang Châu rồi nói:

"Lão đây làm việc luôn luôn lường trước mọi thứ!"

Giang Châu nhận lấy con dao găm, cẩn thận quan sát.

Khá lắm!

Nhìn gần mới phát hiện ra, con dao găm này không có lưỡi!

Về cơ bản thì nó chẳng thể làm ai bị thương cả!

Giang Châu ngay lập tức giơ ngón cái lên với Địch Quốc Bảo, đúng là gừng càng già càng cay!

…..

Ngay hôm sau báo chí đưa tin rằng có một tên xã hội đen tấn công vào một vị quan chức cấp cao, cũng may đã có một vị anh hùng ra tay hạ gục hắn.

Không ai khác chính là Giang Châu.

Cái danh "đại anh hùng" của hắn càng được củng cố thêm vững chắc, danh tiếng càng thêm nổi, thậm chí còn được dự định dựng thành phim.

Còn ở quê nhà, một bức điện báo được gửi đến cho vợ chồng Giang Phúc Toàn Trần Hồng Mai.

Ngay khi đọc xong bức điện báo, Trần Hồng Mai liền ngã vật ra đất bất tỉnh.

Con trai vàng con trai bạc của bà cứ tưởng lên Bắc Kinh học đại học, nào đâu nó lên đó buôn lậu hàng giả, làm trùm xã hội đen, về sau còn tấn công cả thủ trưởng nên đã bị bắn chết ngay tại chỗ. Giờ chính quyền gửi điện báo về để gia đình lên đó mà nhận xác con trai.

Ngay trong đêm gia đình Giang Phúc Toàn khăn gói rời đi, từ đó trong thôn Lý Thất không còn ai thấy họ đâu nữa.

Đầu tháng bảy.

Giang Châu mở thêm một cửa hàng điện khí, thu xếp tốt cho Hổ Tử cùng Chiêu Tài để hai đứa an cư lạc nghiệp.

Các bộ phận của quạt điện đều đã được hoàn thiện, quạt điện bắt đầu được sản xuất liên tục, đế chế giàu có của Giang Châu chính thức bắt đầu.

Địch Quốc Bảo cũng dần dần tìm cách bồi thường ân tình lại cho Giang Châu, ông công cáo với báo chí nhận Giang Châu làm ân nhân của mình.

Kể từ đó, Giang Châu làm ăn thuận buồm xuôi gió, tận dụng hết thảy những làn gió xuân tốt lành từ những công cuộc cải cách và mở cửa của nhà nước mà tích lũy của cải.

Cả gia đình lẫn công việc đều mười phân vẹn mười.

Sau này khi Giang Quân Đoàn Giang Quân Viên kết hôn, một tay hắn xử lý hôn sự, buổi hôn lễ long trọng tới mức đài báo đưa tin rầm rộ.

Sau khi bước sang tuổi sáu mươi, Giang Châu trao lại đế chế kinh doanh khổng lồ của mình cho con trai.

Hắn cùng Liễu Mộng Ly mua một hòn đảo nhỏ và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Cả đời này, cuối cùng cũng được viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.