Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 54: Phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời đấy! Bã bánh dầu này, tui cũng có thể bán (2)



Ngay lập tức, Lão Trương Đầu trước mặt nhất cười hihi, gãi gãi đầu, nói: "Vẫn là vợ của cậu út Giang gia có tiền đồ! Dù sao cũng là người trí thức, tư tưởng giác ngộ cao! Chú tin cháu tính đúng!"

"Cho thúc 20 cân bã bánh dầu phộng!"

Liễu Mộng Ly lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Được, 1 miếng nặng 10 cân, chú Trương muốn 20 cân, chính là 2 miếng bã bánh dầu, tổng cộng 1 tệ 4 hào, chú cầm cho."

Thấy Liễu Mộng Ly vừa lên tiếng, lập tức cũng có mấy người cũng làm công tác văn hoá thầm tính toán.

Phát hiện lại không sai một hào!

Chậc!

Thật đúng là thanh niên trí thức!

Thật đúng là người làm công tác văn hoá!

"Được rồi! Quả nhiên tính không sai! Đây là 1 tệ 4 hào, cháu cầm đi!"

Lão Trương Đầu nhận bã bánh dầu từ trong tay của Liễu Mộng Ly.

Hai đứa con nít ngồi trên băng ghế nhỏ, ỏn a ỏn ẻn chào ông.

"Cha Trương đi thong thả ~ "

"Cha Trương lần sau gặp ~ cùng hắn chào hỏi ~ "

Những câu này Đoàn Đoàn Viên Viên đều học từ Giang Châu.

Cái lần theo Giang Châu lên huyện thành.

Thấy hắn buôn bán, hai đứa con nít học theo, học được hai câu này.

Lão Trương Đầu lập tức bị chọc cho cười ha hả.

"Được rồi! Lần sau cha còn tới!"

Nói xong hài lòng cầm hai miếng bã bánh dầu phộng rời đi.

Đám người còn lại thấy thế, lập tức cảm thấy không ổn.

Một mình Lão Trương Đầu mua 20 cân.

Cái này tổng cộng cũng chỉ khoảng 50 cân không hơn nha!

"Vợ Giang Châu, cũng cho bác 10 cân!"

"Ông cũng muốn!"

"Nè nè! Nè nè! Đây là tiền! Cầm đi! Nhanh cho bác 2 miếng!"

~~~

Bã bánh dầu thật sự quá dễ bán.

Bên phía Giang Châu vừa mới kết toán hoàn tất sổ sách lươn.

Bên này bã bánh dầu cũng bán xong.

Không ít người vừa cầm tiền từ bán lươn, lập tức qua bên kia mua bã bánh dầu.

Cuối cùng lại sạch túi.

Bã bánh dầu bán hết sạch rồi!

"Ai! Giang Châu, ngày mai cậu còn bán bã bánh dầu hay không? Ta mới có cầm tiền, chuẩn bị mua bã bánh dầu, năm nay nhà của tui có thể nuôi hai con heo, muốn làm rượu! Thôi được rồi, bã bánh dầu không mua được, buồn quá!"

Giang Châu nghe vậy, cười nói: "Có, ngày mai cháu còn bán, buổi chiều đúng giờ này, mỗi ngày 300 cân, nhiều hơn cháu cũng không chở về nổi, mọi người tới sớm, tới trước được trước!"

Mọi người vừa nghe, ngày mai còn có 300 cân, ai nấy đều cười, trong lòng cũng đều an tâm.

"Được! Giờ tôi đi bắt lươn! Còn bán cho cậu!"

Nói xong, lập tức quay đầu đi về phía khoản thu nhập thêm.

Điều này khiến cho tất cả mọi người thích thú.

Bắt lươn, có thể kiếm tiền.

Ngày mai vừa vặn đến mua bã bánh dầu phộng!

Một công đôi việc!

Sân nhỏ cuối cùng yên tĩnh.

Đáng tiếc là Giang Châu còn chưa kịp lấy hơi, các thôn dân đi về trước bắt lươn lúc này đã mang theo thùng gỗ lớn chạy tới.

"He he! Giang Châu! Tới, xem đi, lươn mới bắt, chú nhớ ghi sổ nhé!"

"Chậc! Ruộng của tui có rất nhiều lươn, mới tìm không lâu, móc vài lần thôi, đã có tới hơn nửa thùng rồi! Cậu xem đi, bao nhiêu cân, ghi cái giấy nợ!"

"Bác cũng có! Cháu cầm đi, ngày mai bác dậy sớm bắt nữa!"

~~~

Giang Châu mới uống một chén nước: "..."

Thiệt là khiến người ta dở khóc dở cười.

Vì vậy, từ lúc đó tới tận khuya 7-8 giờ, từng nhà đều tới chỗ Giang Châu để bán lươn.

Cùng giống như hôm qua, đều ghi giấy nợ.

Có kết sổ sách ngày hôm nay, độ tín nhiệm của mọi người đối với Giang Châu, đã nhanh chóng tăng lên gấp bội.

Sau khi thôn dân cuối cùng rời đi, Giang Châu mệt mỏi ngồi trên băng ghế nhỏ không muốn nói chuyện.

Đoàn Đoàn Viên Viên đã chạy tới.

Hai đứa con nít vươn quả đấm nhỏ xíu, thân thiết gõ nhẹ ở trên người Giang Châu.

"Ba ba, mệt không? Đoàn Đoàn đấm bóp cho ba ba ~ "

"Viên Viên, đập đập, đập đập cho ba ba ~ "

Bốn bàn tay nhỏ bé, vừa đập lại bóp vào lưng của Giang Châu.

Nói thật, hai cô bé còn nhỏ xíu có thể có bao nhiêu sức lực?

Tuy nói ba tuổi rồi, trên thực tế chiều cao không khác gì con nít một hai tuổi.

Bàn tay gầy gò, nhỏ xíu rơi ở trên người mình, chút cảm giác cũng không có.

Thế nhưng, Giang Châu vẫn cảm giác rất chân thật gật đầu.

Lộ ra dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

"Ai nha, thật là thoải mái!"

Giang Châu duỗi người thật mạnh, quay đầu cười tươi như hoa với hai cô con gái.

"Cảm ơn Đoàn Đoàn Viên Viên! Giỏi quá!"

Hắn giơ ngón tay cái về phía hai chị em.

Lập tức làm cho Đoàn Đoàn Viên Viên kiêu ngạo ưỡn lồng ngực nhỏ lên.

"Ăn cơm thôi."

Liễu Mộng Ly đã làm xong cơm nước rồi.

Từ sau khi Giang Châu biến một ngày ăn hai bữa thành một ngày ba bữa, Liễu Mộng Ly dường như cũng thành thói quen.

Giang Châu quá bận. Cho nên Liễu Mộng Ly hâm nóng bữa trưa, lại nấu thêm một nồi cơm.

Lúc này nấu xong để lên bàn, kêu ba cha con lại ăn.

Giang Châu nghe vậy, đáp: "Lập tức tới ngay!"

Hắn nói xong, đứng dậy, dắt bàn tay nhỏ bé của hai cô con gái bé bỏng, đi về phía bàn ăn.

"Đi thôi, ăn thôi~!"

Trong sân không có đèn.

Thế nhưng Liễu Mộng Ly mở đèn trong phòng ra.

Bàn ăn vừa vặn hướng về phía cửa sổ.

Ánh đèn màu da cam hòa với ánh trăng mềm mại, xinh đẹp.

Cả sân đều cực kỳ sáng sủa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.