"Ai nha, ông sinh được hai đứa con trai tốt đấy! Bán lươn kiếm được không ít tiền đúng không?!"
"Đúng đấy, loại phúc khí này, chúng ta muốn nghĩ cũng không nghĩ tới! Sau này ông có thể sống vui vẻ rồi!"
"Cái thời khổ của chúng ta, không biết bao giờ mới kết thúc nữa!"
~~~
Một đám thôn dân bắt đầu nói lời khách sáo.
Giang Châu với Giang Minh cuối cùng cũng khiêng Giang Phúc Quốc trở lại sân.
Không ngờ khi vừa mở cửa đã thấy Giang Phúc Toàn cùng Trần Hồng Mai đang ngồi trong sân.
Khi hai người thấy Giang Châu và Giang Minh quay lại, họ nhanh chóng đứng lên.
"Ai nha! Lão Tam! Nhìn chị này! Ngày nào chị cũng ở ngoài đồng, chị còn không biết chú đã xảy ra chuyện gì!"
Trần Hồng Mai tập tức nói, rồi lại liếc nhìn Giang Châu.
"Đứa nhỏ này, bác ngay ở cạnh nhà cháu. Chân bố cháu bị thương sao không nói cho bác biết?!"
Giang Châu: "..."
Nếu hắn nhớ không lầm thì thôn trưởng Giang Trường Bảo đã đi khắp nơi quyên tiền rồi đúng không?
Bác gái của hắn làm sao mà không biết được chú?
Sắc mặt Giang Minh nhìn cũng không được tốt lắm.
Tâm địa của bác cả cùng bác dâu cực kỳ gian xảo.
Trong lòng của anh rất rõ ràng.
Giang Minh trầm mặt xuống không nói lời nào, im như hũ nút.
Giang Châu cười nói: "Làm sao có thể nói như vậy được? Trưởng thôn bảo đã đi từng nhà quyên tiền rồi, chắc là chú Trường Bảo biết con nhà bác phải đi học, tốn kém, vậy chú ấy mới không đến nhà của bác! "
"Để ngày mai cháu sẽ hỏi chú ấy!"
"Các bác tốt xấu gì cũng là anh trai cùng chị dâu của bố cháu. Bác Trường Bảo dù sao cũng không bỏ qua gia đình bác mà đi buôn chuyện với người khác đúng không?"
Giang Phúc Toàn suýt bị mấy lời này làm cho tức nghẹn chết!
Ông đương nhiên là cố ý!
Ngày hôm đó Giang Trường Bảo đã đi từng nhà, ông sững sờ trốn ở trong nhà không lên tiếng, thậm chí còn bảo Trần Hồng Mai mang cha là Giang Đại Quý sang thôn bên cạnh.
Em trai ông bị gãy chân, ông là anh cả, nếu mà biết thì chắc chắn sẽ phải quyên tiền đúng không?
Nếu giả vờ không biết, thì sẽ có lý do chối từ.
Điều ông không ngờ tới chính là Giang Châu hoàn toàn không nhận trách nhiệm!
Trần Hồng Mai cười khan hai tiếng.
Ha ha.
"Chú Trường Bảo của cháu cũng là người tốt bụng phải không? Chú ấy biết bác đang rất khó khăn mà!"
Chấn Hồng Mai lại bắt đầu ra vẻ thảm hại.
Giang Châu cũng lười trả lời.
Ngược lại Giang Phúc Quốc lại cau mày, vốn dĩ ông muốn hỏi về chi phí sinh hoạt cho Giang Minh Phàm của ông trong tháng này, nhưng lời nói vừa lên cửa miệng đã bị ông cứng rắn nuốt xuống.
"Chị dâu, chị lại nói cái chuyện này sao."
Giang Phúc Quốc trịnh trọng nói: "Nhưng mà em không thể kiếm ăn được trong hai tháng tới. Tạm thời không kiếm được sinh hoạt phí cho Minh Phàm, mong mọi người chiếu cố."
Giang Phúc Toàn khẽ giật mình.
Gần như không thốt ra lời!
Không kiếm được!
Con trai của ông có thể kiếm ra mà!
Thằng nhóc Giang Châu này ngày nào cũng buôn bán, thậm chí còn mua được hai chiếc xe lừa!
Giờ tiền thuốc men cũng có thể gom đủ cho ngươi, tận 2000 tệ!
Buôn bán có thể kiếm được rất nhiều tiền!
Sao ông không thể bỏ ra hai mươi tệ chứ?
Tuy nhiên, những lời đó bị kiềm trong miệng, ông không thể nói ra mấy lời ấy!
Trấn Hồng Mai đảo mắt, liếc nhìn Giang Phúc Quốc nói: "Ai nha, lão tam à, chú chưa biết phải không? Con trai chú, tiểu Châu, rất có tiền đồ! Đang buôn bán ở thôn chúng ta, bán lươn rất là tốt! "
"Nó trả tiền phẫu thuật cho chú đúng không? 2000 tệ đấy!"
"Chúng ta đều là người một nhà, đều mong chú khỏe lại đấy! Mệnh chú tốt rồi! Có hai đứa con trai ở bên cạnh, chú có thể an tâm tự tại rồi!"
"Đâu giống như chị với anh cả chú! Phải chăm sóc cha mẹ già, Minh Phàm lại đang học hành, cả nhà đều phải dựa vào chúng ta "
"Mỗi ngày chị đều nói với Minh Phàm rằng con cần phải biết báo đáp ân tình của các cô các chú. Lão Tam, chú đối xử rất tốt với Minh Phàm, nó đều ghi lòng tạc dạ!"
"Sau khi tốt nghiệp, nó nhất định sẽ hiếu thuận với chú!"
Trấn Hồng Mai thở dài, đưa tay ra dụi dụi mắt, vẻ đáng thương không thể tả.
Tính tình của Tề Ái Phân lại mềm mỏng.
Thấy chị dâu sắp rơi nước mắt liền định đi đến để an ủi, đoán chừng sau một hồi nói qua nói lại liền sẽ thuyết phục Giang Châu đưa tiền.
Nhưng Giang Châu còn nhanh hơn bà.
"Bác gái à, bác khóc cái gì vậy?"
Giang Chu cười nói: "Anh họ là sinh viên đại học! Sau khi tốt nghiệp sẽ ăn cơm nhà nước, lương tháng mấy chục tệ! Công ăn việc làm ổn định! Bác là cha mẹ ruột của anh họ, anh họ nhất định phải hiếu thuận với hai bác đầu tiên, phải không? Những ngày an nhàn của hai bác đang ở phía trước, nhất thời không nên vội! "
Trấn Hồng Mai: "..."
Công tác tư tưởng của bà lập tức bế tắc.
Tên nhóc này.
Nói chuyện kiểu gì mà... toàn trúng tim đen vậy?
Trên thực tế đúng là như vậy.
Mấy chiêu của Trấn Hồng Mai và Giang Phúc Toàn từ trước đến nay đều là như vậy, toàn là dụ dỗ.
Dụ dỗ cha mẹ, dụ dỗ em trai, dụ dỗ cả cô em gái đã kết hôn.
Ý tứ đại khái đều là, bây giờ mọi người trả học phí cho Giang Minh Phàm.
Sau khi Giang Minh Phàm tốt nghiệp thì sẽ được tham gia công tác, đó chính là một công việc cực kỳ ổn định! Là đơn vị được quốc gia phân công nhiệm vụ!
Khẳng định sẽ nhớ ơn mọi người!
Hiếu kính mọi người!
Vân vân và vân vân...
Mấy lời nói này nói nhiều đến nỗi chẳng khác nào tẩy não.
Cả gia đình gom tiền lại, gửi cho Giang Minh Phàm.
Lời nói lúc này của Giang Châu, không thể nghi ngờ gì là đã vạch trần Trấn Hồng Mai.
Giang Minh Phàm là con trai của Trấn Hồng Mai và Giang Phúc Toàn!
Ngay cả khi có một công việc ổn định, thì bạn có thể hiếu thuận với cha mẹ của người khác hay không?
Bản thân làm việc chăm chỉ hàng tháng để có tiền ăn học cho Giang Minh Phàm.
Đến khi Giang Minh Phàm tốt nghiệp, người đầu tiên được báo hiếu không phải chính là cha mẹ của Giang Minh Phàm thì còn có thể là ai được chứ?
Còn tiền của bản thân chỉ đơn giản là ném qua cửa sổ, không có bất kỳ sự hồi báo nào cả!
Chính là như vậy.
Giang Châu nói xong thì vẻ mặt của Trấn Hồng Mai cũng thay đổi.
Bà im lặng nhìn về phía Giang Phúc Toàn và Tề Ái Phân, quả nhiên, bà đã thấy họ hơi cau mày.
Trấn Hồng Mai cũng ý thức được rằng không nên ở lại lâu chỗ này.
Cái tên tiểu tử Giang Châu này...
Cũng không biết chuyện nào là chuyện đại sự mà.
Bỗng nhiên bà cảm thấy mình đã già đi không ít, chung quy bà vẫn luôn nghẹn đến nỗi không thốt nên lời!
"Cái này… Lão tam à, hôm nay cũng muộn rồi. Anh cả phải đi đưa ba mẹ trở về rồi!"
Trấn Hồng Mai lập tức nháy mắt với Giang Phúc Toàn.
Giang Phúc Toàn vẫn im lặng.
Lúc này ông ít nhiều gì cũng có chút áy này, dù sao ông cũng là anh ruột của Giang Phúc Quốc.
Trấn Hồng Mai đã lên tiếng.
Giang Phúc Toàn chỉ có thể lắp bắp vài câu, sau đó cùng Trấn Hồng Mai nhanh chóng rời đi.
Ông nóng bừng cả mặt, cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.
Đặc biệt là Giang Châu, ánh mắt của hắn, như là nhìn thấu ý định của ông vậy.
Giang Phúc Toàn bị Trấn Hồng Mai vội vã kéo đi.
Tề Ái Phân quay lại sau khi tiễn hai người ra cửa.
Trước đây, Giang Châu luôn mất bình tĩnh vì chi phí sinh hoạt cho Giang Minh Phàm.
Giang Phúc Quốc và Tề Ái Phân cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.
Cả hai thấy vất vả lắm con trai mình mới cải tà quy chính.
Không nên châm lửa lần nữa vào lúc này.
Ngôi nhà này trước đây là nơi cả gia đình cùng sinh sống.
Ngoài ra còn có một ngôi nhà đất ở phía bên kia sân.
Trước khi đưa Giang Phúc Quốc về, Giang Châu đã thảo luận việc này với Liễu Mộng Ly.
Trước khi họ trở lại Liễu Mộng Ly đã dọn dẹp nhà cửa, mặc dù hơi đơn sơ nhưng mà vẫn có giường để ngủ.
Chỉ là ở bên dưới chỉ trải cỏ tranh, còn chăn thì không biết có bao nhiêu miếng vá trên đó.
May mắn thời tiết bây giờ cũng không lạnh, có thể ngủ ngon được.