Lợi nhuận ròng một cân của những người khác là 4 hào.
Tuy nhiên, lợi nhuận ròng của Giang Châu là 4 hào 2 xu.
Và lợi nhuận của những người khác chỉ có là 4 hào.
Cho dù Giang Châu bỏ ra một xu tiền lời thì cũng nhiều hơn những người khác.
Hơn nữa trong lòng Giang Châu cũng hiểu rõ.
Vào thời đại này, mỗi xu cũng là tiền, và bỏ ra một xu có thể lập tức ổn định tư tưởng của những thôn dân đang phân vân.
Vẫn là món hời.
Quả nhiên.
Sau khi nghe những lời của Giang Châu, ông lão vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ông xoa xoa hai tay, vui vẻ nói: "Ai nha! Vẫn là hai anh em cậu tốt hơn trong việc thu mua lươn. Mấy lão già chúng ta không tiện đi lại thì cũng có thể giúp gia đình làm vài chuyện!"
Thấy Giang Minh đưa tiền cho mình.
Lão già vội vàng xoay người trở lại sân, lấy hai củ khoai lang ra từ trong cái nồi đang đậy nắp, lau lên người rồi đưa cho Đoàn Đoàn Viên Viên.
"Ăn đi này, luộc từ buổi sáng đấy, mấy tiểu hài từ ăn đi!"
Đoàn Đoàn Viên Viên nhìn Giang Châu.
Thấy Giang Châu gật đầu, mấy tiểu bảo bối mới duỗi tay ra đón lấy.
"Cảm ơn gia gia ~"
"Gia gia trông trẻ hơn nhiều so với tuổi ~"
Hai tiểu bảo bối thay nhau nói lời ngọt ngào.
Lập tức làm cho ông lão cười đến không ngậm miệng được.
Giang Minh đưa tiền cho ông lão.
"Lão gia, tổng cộng là 7 tệ 9 hào 3 xu. Tính tròn thành 8 tệ, mời nhận tiền."
Trong thời gian này Giang Minh đã học được rất nhiều thứ từ việc theo dõi Giang Châu.
Tuy rằng cũng có chút tiếc rẻ với ít lợi nhuận này.
Tuy nhiên, sau khi nhận thấy khoản lợi nhuận nhỏ này có thể thu hút thêm nhiều người bán lươn, Giang Minh cũng không cảm thấy tiếc nuối nữa.
Kết toán xong sổ sách, Giang Minh ném lươn vào giỏ, sau đó lái xe lừa đi đến cuối đường.
Thôn Thủy Qua và thôn Lý Thất nối với nhau bằng một cây cầu vòm bằng đất.
Nghe nói nó đã có lịch sử lâu đời.
Giang Châu lúc nhỏ thích nhảy từ đây xuống, nước không sâu nên có thể chơi trò nhảy cầu.
Khi xe lừa đến cầu, có hai thanh niên mặc áo ngắn tay, quần tây bất ngờ lao ra từ dưới gốc cây liễu.
"Dừng lại! Đang làm gì vậy?!"
Giang Minh giữ lấy con lừa.
Anh ngẩng đầu nhìn về đằng trước. Khá lắm, quả là oan gia ngõ hẹp!
"Là mày sao!"
Khuôn mặt đen kịt của anh đột nhiên đỏ bừng lên vì tức giận, anh nhảy từ trên xe lừa xuống, nhìn chằm chằm vào thanh niên có quả đầu một phân phía trước.
"Ngươi đến đây mua lươn sao?!"
Thanh niên đầu đinh hiển nhiên cũng nhận ra Giang Minh.
Hắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào Giang Minh, Giang Châu nói: "Ngươi đừng tới thôn chúng ta thu lươn nữa! Lươn của thôn Thủy Qua, tự người của thôn Thủy Qua bán! Nếu ngươi còn làm vậy, đừng trách ta gọi người!"
Thời đại này, làng nào cũng thành kết thành một đoàn.
Nếu như Giang Minh đến thật, bên kia nhất định có thể gọi rất nhiều người đến.
Lá gan Giang Minh cũng lớn.
Lúc này anh giận đến mức xắn tay áo muốn xông lên.
Hiện tại hắn thấy mình thật may mắn, may mắn vì đã đi cùng anh cả!
"Có chuyện gì bình tĩnh nói, đừng vội động thủ!"
Giang Châu đi tới, duỗi tay vỗ nhẹ lên cánh tay Giang Minh.
"Chị dâu vẫn đang chờ chúng ta trở về, đừng để cho chị lo lắng."
Nghe thấy Giang Châu nói vậy, Giang Minh liền bình tĩnh lại.
Anh cắn môi, trừng mắt nhìn thanh niên đầu đinh rồi leo lên xe lừa, chỉ nhìn mà không nói lời nào.
Anh không nên nhiều lời.
Nếu mà nói một hai câu thì sẽ không nhịn được lại đi động thủ.
Lúc này thanh niên đầu đinh không khỏi trợn mắt há mồm.
Người này.
Đặc biệt đấy.
Đây là cái thùng thuốc súng động một chút là nổ đây sao?
"Đừng bận tâm, tính tình anh cả tôi khá là táo bạo."
Giang Châu mỉm cười, thoạt nhìn ôn hòa hơn rất nhiều.
Thanh niên đầu đinh khịt mũi, không nói lời nào, một thanh niên tóc chải ba-bảy thấy vậy cũng vội vàng đứng lên cười trừ.
"Ai nha, tất cả đều là do việc buôn bán, chỉ cần chú ý đến địa phương mà thôi. Tính khí của anh cả tôi có chút táo bạo, nhưng anh ấy cũng không có bất kỳ ý định xấu nào!"
Thanh niên trẻ tuổi kia lại cười cười rồi nói: "Lươn ở thôn Thủy Qua của chúng ta thì chúng ta thu, còn lươn ở thôn Lý Thất thì chúng ta khẳng định sẽ không nhúng tay vào. Thế nào?"
"Thành giao!"
Giang Châu sảng khoái đáp lại.
Có vẻ như họ không ngờ Giang Châu lại đáp ứng nhanh như vậy, thế nên cả đám có chút bối rối.
"Ta tên là Giang Châu."
Giang Châu tươi cười giới thiệu: "Đây là Giang Minh, anh cả của tôi."
Hai người: "?????"
Không phải chứ...
Vốn đang định lao vào đánh nhau một trận, sao tự nhiên lại thành tự giới thiệu về mình thế này?
Tuy rằng hai thanh niên trẻ vẫn còn có chút mơ hồ.
Nhưng mà vẫn có thể học theo, tự báo tên của mình.
"Anh cả Triệu Trường Long."
"Em út Triệu Trường Hổ."
Giang Châu cảm khái trong lòng.
Mấy cái tên này, đúng là khí phách!
Giang Châu tươi cười nói chuyện với hai người một lúc, đại khái là hỏi tại sao bọn họ cũng đi bán lươn.
Sau khi nói chuyện một hồi, cả hai bên cũng coi như là đã quen biết sơ sơ.
"Đúng rồi, trong thôn của cậu có ba ba không?"
Trước khi kết thúc buổi trò chuyện, Giang Chu đột nhiên hỏi.
Triệu Trường Long sửng sốt.
"Anh muốn mấy thứ đó làm gì? Ăn cũng không ngon!"
Hắn vô thức lầm bầm một tiếng.
Triệu Trường Hổ đảo mắt một cái.
"Sao vậy? Anh định mua nó à?"
Đây là thôn Thủy Qua.
Ở đây trước kia khắp nơi đều là đầm nước.
Có rất nhiều hố bùn và cũng rất nhiều ba ba.
Ở thời đại này, ở nông thôn người ta cũng không tiêu thụ nhiều ba ba, nhiều nhất là đem về hầm, ba ba đơn thuần cũng chỉ là một món ăn ngon.
Nếu mà đổi ba ba được thành thịt thì sẽ khiến cho người ta háo hức đấy.
Giang Châu cười nói: "Ba ba, thỏ rừng, gà rừng, vịt trời,... Mọi người có cái nào cứ đem bán cho ta, ta đều nhận hết."
"Bao nhiêu một cân?"
Triệu Trường Long nhìn Giang Châu hỏi.
"Mua theo cân, ba ba 2 tệ, thỏ rừng 1 tệ 3, gà rừng với vịt trời nguyên lông 1 tệ 6".
Giang Châu nói: "Thế nào? Không đáng hơn một con lươn sao?"
Cái giá này...
Phải biết rằng, vào thời đại này một cân thịt heo cũng chỉ có hơn 1 tệ!
Mấy thứ hắn kể ra, đều là món ăn dân dã.
Nhất là thỏ rừng, cái loại này thấy chạy đầy trong rừng.
Chỉ cần đặt một cái kẹp hoặc làm một cái bẫy là có thể bắt được rất nhiều.
Một cân 1 tệ 3, đã thế lại còn nguyên lông.
Quả thực là không muốn kiếm tiền cũng không được mà!
Trong lòng Triệu Trường Long cùng Triệu Trường Húc bắt đầu ngứa ngáy.
Cả hai ngay lập tức gật đầu.
Sau đó Giang Châu leo lên xe lừa trở về cùng Giang Minh.
Mãi đến khi qua cầu, khi chắc chắn hai người kia không nghe thấy mình nói, Giang Minh mới cau mày quay đầu nhìn Giang Châu.
"Có chuyện gì vậy? Em định thu mua mấy thứ khác nữa à?"
Thấy Giang Châu gật đầu, Giang Minh tức giận lẩm bẩm nói: "Sao thu mua đồ lại nói cùng với bọn hắn? Biết đâu bọn hắn lại cướp mối làm ăn của chúng ta thì sao!"
Giang Châu lập tức vui vẻ nói:
"Anh cả, việc bị cướp mối làm ăn là chuyện thường ngày. Nếu muốn kiếm được nhiều tiền, không nên câu nệ tiểu tiết"
Giang Châu cười nói.
Vừa rồi hắn đã cẩn thận quan sát
Hai anh em Triệu Trường Long và Triệu Trường Húc này lại có thể nhảy ra sau lưng ăn cua. (đi tắt đón đầu trong làm ăn)
Có thể thấy rằng tư duy của cả hai phải táo bạo và tân tiến hơn rất nhiều.
Những thứ thỏ rừng, gà lôi, rùa, v. v. mà hắn thu mua, chỉ riêng thôn Lý Thất thôi là sẽ không đủ.
Nhưng nếu muốn thu mua nó từ thôn Thủy Qua, thì phải qua mặt được hai anh em kia.
Thay vì trăm phương ngàn kế ngăn họ thu mua sinh ý của mình, chẳng bằng khiến cho bọn họ thu mua sinh ý cho mình.