Tiêu Ngữ ngẩn người, sau đó hai tay không khỏi run rẩy, hai hàng nước mắt chua xót trào ra.
Khi hai người ngã xuống, một tay Ninh Hàn ôm nàng vào lòng, một tay khác túm chặt dây leo bên vách đá, nhưng rốt cuộc dây leo cũng không chịu nổi dức nặng của hai người, lại đứt lần nữa. Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, Ninh Hàn đã ôm chặt nàng vào lòng, dùng lưng chạm đất, chịu mọi vết thương.
“Đừng khóc……”
Giọng nói khàn khàn truyền đến, một bàn tay chạm vào mặt Tiêu Ngữ, lau nước mắt cho nàng:
“…… Ta không sao.”
“Nhưng chàng chảy máu……”
Nước mắt như vô hạn, Tiêu Ngữ nghẹn ngào nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, “Rất nghiêm trọng.”
Ninh Hàn nghe vậy thì cười khẽ, ý thức đã tỉnh táo lại, cố hết sức ngồi dậy.
“Chàng định đi đâu?”
Tiêu Ngữ vội vàng đỡ hắn.
“Trời sắp tối rồi, tiếp tục ở đây không an toàn.”
Ninh Hàn không từ chối sự giúp đỡ của Tiêu Ngữ, hắn mượn lực đứng dậy, nhìn quanh bốn phía nói, “Có lẽ đêm nay trời sẽ mưa, phải tìm chỗ trú đã.”
“Ừ.”
Tiêu Ngữ ngừng khóc, hai tay đỡ Ninh Hàn, nói bằng giọng mũi, “Ta đỡ chàng.”
Giọng điệu vô cùng tự trách.
Ninh Hàn không đành lòng, nhưng nhìn vào đôi mắt ướt át của thiếu nữ, cuối cùng vẫn gật đầu, loạng chạng đi với Tiêu Ngữ về phía trước.
Tiêu Ngữ sức yếu, tuy Ninh Hàn không đè cả người lên, nhưng nàng vẫn đi rất gắng sức. Ninh Hàn nghiêng mặt, thấy vành tai trắng nõn và khóe mắt đỏ bừng của thiếu nữ, dừng một chút, nói:
“Đừng lo, ta không sao.”
Ninh Hàn thực sự không sau, cây gỗ đâm vào lưng cũng không sau, vẫn chưa bị thương đến gân mạch, chẳng qua nhất thời máu phun ra trông rất nghiêm trọng.
Kiếp trước, hắn đã từng dẫn binh xuất chinh, chịu vô số vết thương lớn nhỏ, bây giờ vết thương như này thực sự chẳng đáng là gì, nhưng vẻ mặt sốt ruột, lo lắng của người bên cạnh lại khiến tim hắn ngứa ngáy, nhất thời không nhịn được, liền thuận thế giả vờ bị thương nặng.
Nghe vậy, Tiêu Ngữ quay đầu nhìn Ninh Hàn, sau đó quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng vành mắt lại đỏ lên..
Trời nhanh chóng sẩm tối, và trước khi tia sáng cuối cùng ẩn vào đám mây, hai người đã tìm thấy một sơn động tương đối khô ráo.
Sơn động không lớn, cùng lắm chỉ có thể đủ cho ba bốn người, phần đáy dốc. Tiêu Ngữ đỡ Ninh Hàn đi vào, nhớ tới lời hắn nói tối nay có lẽ trời sẽ vũ, liền đỡ tay để hắn ngồi lên chỗ cao hơn.
Đương nhiên Ninh Hàn cũng phát hiện ra điều này, cũng không từ chối, chỉ đưa tay ra với nàng:
“Lại đây ngồi cùng đi.”
Đầu ngón tay trắng bệch vì mất máu, Tiêu Ngữ rũ mắt xuống, nhìn một lát, lắc đầu:
“Ta đi nhặt vài cành cây để nhóm lửa, ban đêm trời mưa sẽ lạnh, không tốt cho miệng vết thương.”
Nói rồi xoay người định đi ra ngoài, Ninh Hàn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay nàng, bắt gặp đôi mắt ươn ướt của cô, khàn giọng nói:
“Nàng đau lòng vì ta?”
Trong lòng hắn vô cùng kích động, muốn chính tai nghe được thiếu nữ yếu ớt trước mặt tự mình nói ra mấy chữ đó, nhưng một lúc sau, chỉ nghe thấy một tiếng “Xin lỗi”.
Một tay Tiêu Ngữ bị hắn nắm lấy, một tay khác dụi mắt, lúc buông xuống đôi mắt đã ngấn nước:
“Là ta liên luỵ tới chàng, xin lỗi, A Hàn.”
Sự kích động trong lòng Ninh Hàn biến mất không còn tăm hơi, hắn từ từ buông lỏng tay, ánh mắt lại lạnh nhạt như trước, nhìn chằm chằm Tiêu Ngữ một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng:
“Vậy phiền nàng.”
Tiêu Ngữ giật mình, không nói gì nữa, xoay người đi ra cửa động.
Thấy Tiêu Ngữ rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, ánh mắt Ninh Hàn tối sầm lại, khoảng một nén nhang sau, bỗng dưng đứng dậy, đi ra khỏi động.
Tiêu Ngữ đi rất chậm, Ninh Hàn nhanh chóng nhìn thấy nàng từ xa. Hiển nhiên là thiếu nữ chưa thích ứng được với núi rừng, chân cao chân thấp, tay ôm mấy nhành cây khô, đi lại rất khó khăn.
Hắn không tiến lên, chỉ đứng cách nàng không xa lặng lẽ nhìn, thấy làn váy nàng bị lấm lem bùn đất, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Hắn yêu Tiêu Ngữ, cho nên vĩnh viễn không thể thực sự nổi giận với nàng, mặc dù có lẽ cả đời này nàng không thể dành cho hắn tình yêu tương xứng, nhưng không sao cả, chỉ cần Tiêu Ngữ ở bên hắn, bất luận thế nào cũng tốt.
Thấy Tiêu Ngữ càng ngày càng ôm nhiều nhánh cây, Ninh Hàn liền quay về sơn động trước.
Không lâu sau, Tiêu Ngữ ôm một bó củi về, thấy Ninh Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cây gỗ kia đã bị rút ra, sau lưng được băng bó qua loa.
Tiêu Ngữ bước nhẹ chân, yên lặng nhìn Ninh Hàn mệt mỏi, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy chua xót, khó chịu —— Ninh Hàn đã bị nàng làm liên luỵ rồi.
Ninh Hàn vì cứu nàng mà rơi xuống vách núi, bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn an ủi nàng. Lúc đầu nàng còn hoang mang lo sợ, hận không thể khóc hết nước mắt, chỉ khi Ninh Hàn tỉnh lại mới cảm thấy an tâm. Nàng vốn định sau khi về sẽ băng bó vết thương cho Ninh Hàn, nhưng bây giờ, hình như việc này cũng không cần đến nàng, Tiêu Ngữ cảm thấy mình thực vô dụng.
Màn đêm buông xuống, trên trời bắt đầu mưa lấp phất, Tiêu Ngữ nén nỗi chua xót trong lòng, ngồi xổm xuống định nhóm lửa trước, nhưng dù sao cũng là một tiểu thư được cưng chiều, dù đã sống đến hai kiếp cũng chưa từng làm việc này. Hai bàn tay trắng nõn dường như đã bị ma sát trầy da, nhưng vẫn không nhóm được lửa.
Nàng không chịu thua, liên tục ma sát cục trong tay đá, cổ tay đau đến mức không nâng lên được vẫn không nhóm được lửa.
Sao lại đần như vậy! Sao lại vô dụng như vậy!
Thấy cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa lạnh buốt hắt vào mặt, vào đầu nàng. Tiêu Ngữ gấp đến độ rơi nước mắt, nghĩ tới Ninh Hàn bị thương, phải mau được sưởi ấm, liền vén tay áo lên, cầm một cục đá dùng hết sức ném vào cục đá khác.
Một bàn tay dày rộng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đầy bùn và vết thương của nàng, sau đó Tiêu Ngữ được ôm trong vòng tay ấm áp, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp đầy bất đắc dĩ xen lẫn sự cưng chiều của Ninh Hàn:
“Sao lại khóc?”
Cái ôm vững vàng đã cản lại mọi mưa gió rét buốt ngoài kia, mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc lập tức làm Tiêu Ngữ thả lỏng, nàng mím môi, không kìm được nước mắt, khóc thành tiếng:
“Ta không nhóm được lửa……”
“Không sao.”
Sau khi Tiêu Ngữ nói xong, dường như nghe thấy tiếng cười nhẹ trên đỉnh đầu, sau đó là tiếng tim đập bình bịch, “Để ta nhóm lửa, để ta.”
“Nàng không cần ép buộc bản thân, hoàn toàn không cần.”
Ninh Hàn ôm nàng, thấp giọng nói, trong giọng nói ẩn chứ sự vui sướng chưa từng có, “Ta có thể làm mọi chuyện vì nàng, ta muốn làm mọi chuyện vì nàng, được chứ?”