Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 30: Dị Năng Hai





Tô Tuệ Dung thở dài, dị năng của cô nói phế thì không hẳn mà nói tốt thì cũng không đúng, còn may cô có biến dị thực vật ở hồ nhưng không có nó thì cô chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Mầm cây trong tay cô khẽ lay động, trong không khí xuất hiện một làn khói hồng rồi từ từ tan biến.

Cô khống chế được biến dị thực vật vì thế có thể lợi dụng kĩ năng của nó.

Lúc trước cô nhìn thấy Lam Linh Úc ngất, Ngụy Nam Vũ đang muốn mang Linh Úc đi.

Chính kĩ năng khống chế của nó giúp cô mang Linh Úc lại bên cạnh.

Hiểu biết của Tô Tuệ Dung với hệ mộc cũng không nhiều lắm, đời trước cô cùng Linh Úc đều là người bình thường nên đối với chuyện dị năng cũng không được tiếp xúc nhiều.

Những thứ cô biết đều do Ngụy Nam Vũ nói cho Linh Úc, hoặc cô nghe chuyện từ người khác, đối với hệ mộc cô chỉ biết nó có khả năng trị liệu cùng tăng trưởng cây cối mà thôi.

Nhưng cô biết, cô cùng dị năng giả hệ mộc khác không giống nhau.

Ánh sáng màu xanh nhạt hiện lên, mầm cây bị Tô Tuệ Dung thu về.

Tô Tuệ Dung thở dài.

Được rồi, những thứ khác người có thể là đồ tốt, không có phế dị năng chỉ có người không biết khai thác tài năng của mình thôi.

Cô híp mắt, phía sau Đại Học thành giờ lại là nơi tương đối tốt.

Ở đó biến dị thực vật khá nhiều, cô có thể thu thập mấy cây có lực sát thương cao thì tốt rồi.

Duỗi người, lập tức giải quyết được hai chuyện, trong lòng nhẹ nhõm không ít.

Trở lại lều cỏ, Lam Linh Úc khá hơn rất nhiều, ngay cả hô hấp cũng dần bình thường lại, cô an tâm hẳn.

Thay áo ngủ, cảm giác ấm áp trong chăn, ôm lấy thân thể mềm mại của Lam Linh Úc, Tô Tuệ Dung từ từ chìm vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau âm thanh kinh hoảng của Lam Linh Úc vang vọng khắp không gian.

"Tuệ Dung, Tuệ Dung....".

Tô Tuệ Dung mở mắt, liền thấy Lam Linh Úc mặt trắng bệch, không ngừng kêu tên cô.

Vộ vàng cầm lấy tay Lam Linh Úc, Tô Tuệ Dung ngồi dậy, ôm lấy Lam Linh Úc.

"Linh úc, mình ở đây, đừng sợ, mình ở đây rồi..."
Tựa hồ nghe thấy thanh âm cuả Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc dần ổn định lại, mở mắt.

Đầu có chút đau, hệ tinh thần do Lam Linh Úc cưỡng chế nâng cấp lên hậu quả không phải không có, nó khiến cô rơi vào mơ hồ.

Tô Tuệ Dung hôn Lam Linh Úc một cái, nhẹ giọng nói: "Linh Úc, cậu khỏe không?" Vừa thấy Lam Linh Úc mở mắt, Tô Tuệ Dung lo lắng hỏi.

Lam Linh Úc nhìn Tô Tuệ Dung, ngoài dự đoán, một bàn tay vung tới má cô: "Mình không phải đã nói rồi sao? Mình đã bảo cậu vào trong không gian tránh tạm một lúc đi phải không? Tại sao cậu lại ra ngoài?" Đôi môi khẽ run rẩy, lời nói nghẹn ngào, ánh mắt Lam Linh Úc cũng đỏ ửng, "Cho dù mình có không gian thì sao? Tuệ Dung, cậu thật quá đáng!"
Tô Tuệ Dung vội ôm lấy Lam Linh Úc, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Linh Úc, thật sự xin lỗi, mình sai rồi, Linh Úc, mình xin lỗi."
Lam Linh Úc vòng tay ra ôm chặt lấy, "Tuệ Dung, mình sợ, thật sự rất sợ..." Mặc dù lí trí luôn bảo cô rằng Tuệ Dung không có việc gì, nhất định sẽ bình an trở về bên cô, nhưng cô vẫn luôn bất an, vạn nhất có chuyện thì sao giờ?
Không ai biết cô sợ tới mức nào.

Cái cảm giác lo sợ mất đi Tô Tuệ Dung khiến cô không kìm chế được bản thân, chỉ cần nhớ cái cảnh ấy lại khiến nghĩ tới việc mất đi Tuệ Dung, cơ thể cô cứ run rẩy từng cơn.

Tô Tuệ Dung mím môi, "Mình xin lỗi, Linh Úc, thật sự xin lỗi, là mình không tốt, mình không nên đặt an toàn bản thân nên đặt cược, mình xin lỗi, Linh Úc..."
Lam Linh Úc nằm trong lòng Tô Tuệ Dung, yên lặng không nói gì.

Tô Tuệ Dung ôm chặt lấy người trong ngực, giải thích, "Thật ra mình bị biến dị thực vật khống chế, màn sương hồng kia chính là do nó tạo ra, có tác dụng khống chế người khác trong khoảng thời gian ngắn, mình bị nó khống chế nên mới rời khỏi không gian."
Lam Linh Úc lúc này mới nhớ tới chuyện xảy hôm trước, "Mình nhớ, mình nhớ nhưng hôn mê, tại sao mình lại ở đây?"
Tô Tuệ Dung nhẹ giọng nói, "Mình thu phục được biến dị thực vật, lúc mình chuẩn bị lên thì đã thấy cậu hôn mê mà Ngụy Nam Vũ lại lợi dụng thời điểm cậu mất đi ý thức sờ soạng người cậu, thấy thế mình nhanh tay dùng biến dị thực vật kéo cậu xuống nước, sau đó Ngụy Nam Vũ cho rằng cậu chết, hệ tinh thần của cậu lại bắt đầu tiến cấp vì thế mình mới đem cậu lại không gian.".

Ngôn Tình Hài

Cô không nhân nhượng bôi đen Ngụy Nam Vũ, dù sao hai người bọn cô cũng phải rời Đại Học địa chất, cho dù cô nói vậy thì Linh Úc cũng không có cơ hội gặp Ngụy Nam Vũ để phân bua.

Hừ, coi như Ngụy Nam Vũ không thích Ngụy Nam Vũ, cô cũng muốn hình ảnh của hắn trong lòng Linh Úc đen không thể đen hơn nữa.

Lam Linh Úc cau mày, "Ngụy Nam Vũ là người như vậy? Mình không nhìn ra cơ ấy."
"Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Linh Úc, sau này cậu không nên tiếp xúc quá nhiều với Ngụy Nam Vũ." Tô Tuệ Dung tiến hành bôi đen Ngụy Nam Vũ không có chút áp lực nào, vô cùng thoải mái mà nói.

Mà thực tế cô nói không phải là sai, đời trước Ngụy Nam Vũ lợi dụng cô để chiếm tiện nghi của Linh Úc, điều này làm Tô Tuệ Dung hận không thể băm hắn va ngàn mảnh.

Lam Linh Úc gật đầu, liếc xéo Tô Tuệ Dung một cái, "Đừng tưởng chỉ như vậy mà mình quên chuyện lúc trước.

Tô Tuệ Dung, nếu chuyện này xảy ra lần nữa thì đừng có quay lại nhìn mặt mình nữa!"
Tô Tuệ Dung cười hì hì lại gần, nhấm nháp đôi môi đỏ mọng của đối phương, "Mình sẽ không như vậy, Linh Úc, mình nhất định không làm cậu lo lắng nữa."
Lam Linh Úc nhếch môi, đáp lại đối phương một một cách cuồng nhiệt.

Hai người hô hấp trở nên dồn dập.

Quần áo kín đáo của Lam Linh Úc sớm bị Lê Thanh đổi thành áo ngủ, quần nhau một hồi thì áo ngủ rơi xuống để lộ ra bộ ngực trắng muốt mềm mại.

Lam Linh Úc nở nụ cười mị.

Ánh mắt Tô Tuệ Dung sáng lên.

Hai người vừa trao nhau nụ hôn nồng nhiệt rồi từ từ cởi quần áo của nhau.

Linh khí kết tinh bồi dưỡng cơ thể làm da thịt hai người mềm mại, sờ vào cảm giác rất tốt.


Vì vậy ngày này kết thúc bằng một màn vật lộn trên giường.

Hôn sau, sau khi tắm rửa xong, Lam Linh Úc đi hái rau còn Tô Tuệ Dung ở lại nấu cơm, hai người cùng làm một bữa cơm thịnh soạn phong phú.

Cá câu từ trong hồ, được không gian nuôi dưỡng một cách tự nhiên, chỉ bỏ chút muối nhưng ăn vào thơm ngọt không tả được.

Quả trứng chim cút do Tô Tuệ Dung tìm thấy trong rừng, mặc dù không biết là loài gì nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.

"Linh Úc, mình muốn rời đại học Địa Chất, đi xem nơi khác một chút." Tô Tuệ Dung đem dự định của mình nói ra.

Động tác gắp thức ăn của Lam Linh Úc dừng lại môỵ chút, khó hiểu hỏi, "Sao vậy? Chúng ta ở đây không tốt à?"
Tô Tuệ Dung mím môi, mất hứng nói, "Linh Úc, Ngụy Nam Vũ muốn hại chết mình.

Nếu như không nhờ dị năng thì hiện tại mình không thể gặp lại cậu."
"Cái gì?" Đôi đũa rơi xuống mâm, phát ra tiếng vang thanh thúy, cô thậm chí còn quên hỏi dị năng của Tô Tuệ Dung là gì.

"Hôm qua, rõ ràng hắn có thể cứu mình, nhưng hắn lại đứng nhìn mình chết."
Lam Linh Úc bật người dậy, giận giữ nói, "Ngụy Nam Vũ lại dám làm như vậy!"
Cầm lấy tay Lam Linh Úc, Tô Tuệ Dung mỉm cười, "Cần gì phải tức giận như thế! Linh Úc, chúng ta cùng hắn không có quan hệ gì."
"Vậy cứ như thế mà bỏ qua hắn sao?" Đáy mắt Lam Linh Úc bốc hỏa.

"Cậu ngồi xuống ăn cơm đã."
Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc xuống, gắp miếng cá, loay hoay bỏ xương ra rồi mới để vào bát cho Lam Linh Úc.

"Cứ như vậy bỏ qua cho hắn là việc không thể.

Khi chúng ta đi nhất định phải tặng hắn chút quà mới phải đạo." Người như Ngụy Nam Vũ luôn coi trọng thanh danh của mình, nếu như vị hôn thê của hắn cùng người đàn ông khác gian díu với nhau, mọi người đều biết thì không biết mặt hắn che chỗ nào mới được nhỉ? Về phần Ngụy Nam Vũ thì....!ha ha
Lam Linh Úc thấy biểu lộ trên mặt Tô Tuệ Dung thì biết thừa Tô Tuệ Dung đang tính kế người khác, chỉ là ấn tượng đối với Ngụy Nam Vũ cũng không phải tốt, giờ thì càng nguy hơn, phải biết rằng hắn sàm sỡ cô thì cô có thể bỏ qua nhưng lại có lòng muốn hại Tuệ Dung của cô thì hắn ta xong đời rồi.

"Cậu chú ý cẩn thận một chút là được." Lam Linh Úc khẽ cười.

Tô Tuệ Dung gật đầu, "Mình biết rồi.

"
Hai người bắt đầu bữa ăn ấm cúng, trời dần tối.


Lúc này chính là thời điểm nhộn nhịp nhất ở Đại Học thành vì thế đi ra ngoài bây giờ là không thích hợp.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thương lượng một chút, cùng nhau ở trong không gian, chú ý rèn luyện năng lực của mình.

"Đúng rồi, Tuệ Dung, dị năng của cậu là gì?" Lam Linh Úc bây giờ mới nghĩ tới, lúc trước lo lắng cho Tuệ Dung nên không để ý, lại bị Ngụy Nam Vũ quấy nhiễu lúc này mới quan tâm chuyện của Tô Tuệ Dung.

Lam Linh Úc phá lệ lộ ra vui vẻ, phải biết rằng việc Tô Tuệ Dung không có dị năng khiến cô luôn canh cánh trong lòng.

"Là song hệ dị năng." Tô Tuệ Dung cười nói, cô muốn nói cho Linh Úc từ lâu rồi nhưng không có cơ hội để nói thôi.

"Song hệ?" Lam Linh Úc kinh ngạc, "Tuệ Dung, là thật sao?"
Tô Tuệ Dung gật đầu, "Một loại cậu đã thấy qua, đó chính là khả năng dò xét qua kết giới, cái còn lại thuộc hệ mộc."
"Hệ mộc?" Lam Linh Úc nhắc lại, "Mình chưa nghĩ ra nó có lực công kích chỗ nào."
Tô Tuệ Dung có trí nhớ đời trước cho nên vẫn biết nhiều hơn Lam Linh Úc.

"Lực công kích của hệ mộc đương nhiên không mạnh bằng hệ khác, nhưng nó lại khá trọng yếu, hệ mộc lấy trị liệu làm chủ, những người hệ mộc khác còn làm thúc đẩy sự tăng trưởng của cây lương thực, hơn nữa còn có thể lợi dụng thực vật để công kích.

Nhưng mình lại không giống những dị năng giả hệ mộc khác."
Lam Linh Úc đầy hứng thú hỏi, "Khác chỗ nào cơ?"
"Dị năng giả hệ mộc thường chỉ có thể lợi dụng bản thể của thực vật, nói cách khác, họ muốn công kích người khác đầu tiên phải có năng lực công kích thực vật, ví dụ như họ muốn công kích người bên cạnh, đầu tiên phải đánh bại được thực vật tỉ như thực nhân hoa, hoa hút máu,..

nếu như họ không có như vậy năng lực của họ chỉ bằng người bình thường, thậm chí còn kém hơn người thường."
"Cậu thì sao?" Lam Linh Úc hỏi.

"Của mình là khống chế."
Tô Tuệ Dung đưa tay ra, một mầm cây phát triển thành dây leo.

"Đây chính là biến dị thực vật ở trong hồ, nó là cây rong cấp hai, mình có thể khống chế biến dị thực vật cao hơn mình một bậc và có thể dùng chúng trong chiến đấu.

Nhưng mà nếu mình không có chúng, mình chỉ là dị năng giả hệ mộc bình thường thôi.

Tuy nói là khống chế, mình phải thu phục biến dị thực vật mới được, nếu không bị chúng ăn là chuyện thường."
Lam Linh Úc cau mày, đem nghi vấn trong lòng mình ra hỏi, "Như vậy, nếu dị năng giả hệ mộc khác cũng lấy được biến dị thực vật thì sao? Bọn họ có khả năng khống chế biến dị thực vậy không? Như vậy họ có khả năng giống cậu rồi còn gì? Hệ mộc có khả năng đánh bại biến dị thực vật cao hơn mình một bậc nhưng chưa chắc có khả năng thu phục được nó? Nếu như thế thì Tuệ Dung, dị năng của cậu hiếm có đó.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.