Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 61: Gặp Gỡ





Lam Linh Úc đã thu tinh thần lực lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người không khỏe.

"Linh Úc, sao vậy?" Tô Tuệ Dung tưởng Lam Linh Úc có chuyện, vội vàng đưa tay đỡ.

"Giật mình." Lam Linh Úc khó khăn nói một câu, nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, thật sự rất ghê tởm "Vừa rồi có người ngã xuống, cả đoàn gián bò lên người đó."
Tô Tuệ Dung tưởng tượng cảnh đó, không kìm được rùng mình.

"Những con gián kia chắc đã biến dị.

Gián sợ nhiệt độ thấp, năm độ trở xuống trứng gián sẽ chết sạch.

Hiện tại nhiệt độ bên ngoài tầm dưới năm độ." Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút: "Linh Úc, chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng."
Những người bên ngoài ngày càng gần nơi này, thậm chí Tô Tuệ Dung cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng kinh khủng kia.

Lúc nhúc một bày gián.

Hiện tại còn ba bốn người đang chạy, mười mấy người lúc đầu chỉ còn lại những người này.

Trong đàn gián kia, có một con gián khá thu hút sự chú ý của người khác.

Con gián này to hơn con gián bình thường rất nhiều lần, cỡ như Tiêu Dạ vậy, con gián này không như con bình thường, cả thân một màu đỏ tươi.

"Con kia là gián vương!" Lam Linh Úc hít một hơi khí lạnh, dù sao hiện tại là mạt thế, hai người họ cũng không yếu ớt, không sợ con gián, chỉ là theo bản năng của bản thân vẫn cảm thấy ghê tởm.

"Linh Úc, hệ tinh thần của cậu có thể phá hủy tinh thần của con gián kia được không?" Tô Tuệ Dung suy nghĩ chút, hai người bọn họ không thể đối phó được với nhiều con gián như vậy nhưng không thể thấy chết mà không cứu, nhìn thấy tốc độ của đám người kia ngày càng giảm, cô chỉ có thể thử đề nghị này.

Lam Linh Úc không nói gì, chỉ là thả tinh thần lực ra ngoài, trực tiếp tấn công con gián màu đỏ kia.


Tuy không nhìn thấy nhưng trên phương diện tinh thần đang tiến hành chiến đấu.

Con gián vương bị công kích, những con gián còn lại lập tức bị ảnh hưởng, tốc độ giảm, đội hình bị phân tán, không như trước đuổi theo sau lưng đám người này.

Lam Linh Úc thấy có hiệu quả, vội vàng qua tăng lực công kích.

Tô Tuệ Dung chỉ nhìn thấy Lam Linh Úc nhắm mắt lại, trên trán đẫm mồ hôi, sau đó cô nhìn thấy con gián kia bất động cuối cùng thì chết.

Vô số con gián lấp kín cơ thể con gián đỏ, toàn bộ đội hình bị phá vỡ.

Không có gián vương khống chế, đàn gián không đuổi theo ba người kia nữa, khiến cho họ có cơ hội tránh thoát một kiếp nạn.

Trong nhà, Tô Tuệ Dung mau lẹ đỡ lấy cơ thể Lam Linh Úc.

Đây là lần đầu tiên Lam Linh Úc lợi dụng tinh thần lực để công kích, hệ tinh thần chỉ để dò đường cùng cảnh giới lần này lại có thể gây ra lực sát thương cường đại như vậy.

Nếu dị năng khác, căn bản chưa tới gần gián vương đã bị đàn gián gặm không còn dấu vết.

Dị năng cường đại thì sao? Dị năng không phải vô tận, nhưng những con gián kia nhìn qua không thấy được điểm cuối, khi dị năng được dùng hết chính là thời điểm chấm dứt sinh mệnh!
"Cậu khỏe không, Linh Úc?" Tô Tuệ Dung lo lắng hỏi.

Lam Linh Úc lắc đầu: "Mình không sao, chỉ là vừa nãy dùng tinh thần lực quá mức bình thường, hiện tại hơi choáng thôi." Cô không biết bao nhiêu tinh thần lực mới có thể giết chết con gián vương kia, nên cô dùng toàn lực mà công kích, chẳng qua lúc dùng rồi cô mới phát hiện, tinh thần lực của con gián vương kia rất kém, lập tức bị cô phá hủy, nhưng tinh thần lực công kích không như tinh thần lực để dò đường hay cảnh giác, một đi không trở lại, vì thế cơ thể cơ mới có cảm giác choáng váng.

"Rất khó đối phó sao?" Tô Tuệ Dung không biết điều này, còn tưởng con gián vương kia rất mạnh.

"Không phải, là do mình đoán sai." Lam Linh Úc yếu ớt cười: "Những người kia sao rồi?"
Tô Tuệ Dung nhìn bên ngoài, ba người kia đang dìu dắt nhau đi về phía căn nhà, đoàn gián biến mất một cách kì lạ, trên mặt đất không còn chút dấu vết nào sót lại.


"Bọn họ đang đi về phía này, đoàn gián kia không thấy đâu, rất kì quái." Tô Tuệ Dung nói.

"Không đuổi theo là tốt rồi." Lam Linh Úc nói: "Chúng ta đánh không lại bọn chúng, nếu như bầy gián không lùi đi, chúng ta chỉ có thể trốn trong không gian mà thôi, còn những người kia ngay cả cơ hội sống sót cũng không có." Bầy gián thật sự rất nhiều, ngay cả dị năng hệ tinh thần của cô cũng không thể đối phó được nhiều như vậy.

Tô Tuệ Dung gật đầu, đỡ Lam Linh Úc lại gần cửa sổ, đã thấy ba người kia lại gần.

"Muốn gặp bọn họ không?" Tô Tuệ Dung nhỏ giọng hỏi.

Lam Linh Úc không từ chối: "Hỏi chuyện một chút cũng không sao."
"Vậy chúng ta đi xuống đi." Tô Tuệ Dung đỡ Lam Linh Úc xuống tầng, đúng lúc ba người kia đi vào.

Căn nhà bị cắt nước cùng điện rất lâu rồi, ba người kia không biết nơi này còn có người, bọn họ bị đàn gián đuổi chạy thục mạng căn bản không để ý căn nhà không bình thường, cho nên thời điểm Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi xuống thì cả đám giật mình, tưởng là tang thi.

"Chúng tôi không phải tang thi." Tô Tuệ Dung mở miệng nói, cùng Lam Linh Úc xuống dưới.

Dưới sàn nhà là một mảnh thủy tinh của cửa sổ rơi xuống, dưới ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy người.

Thấy hai người con gái đi ra, ba người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn đứng không nổi nữa, cả đám lập tức ngồi bệt xuống, tựa vào nhau thở hổn hển.

"Vừa có chuyện gì xảy ra? Sao lại có nhiều gián như vậy?" Tô Tuệ Dung nhìn bọn họ, kỳ quái hỏi.

Một người trong đó lắc đầu: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Chúng tôi vốn thuộc một căn cứ nhỏ, không ngờ tới một đàn gián lại đột nhiên xuất hiện, trong đó còn có con gián vương biến dị cấp ba.


Chúng tôi có hơn bốn mươi người mà hiện tại chỉ còn ba người chúng tôi sống sót."
Con gián đột nhiên tập kích căn cứ, lúc ấy căn cứ cũng phải hơn ba trăm người, cả đám phải tách ra chạy trốn.

Ba người bọn họ không phải dị năng giả mạnh nhất, những người mạnh nhất đã bị đàn gián ăn ngay từ đầu, ngay cả xương cũng không còn sót lại, bọn họ may mắn thoát khỏi chính là nhờ dị năng hệ phong cùng tốc độ, dị năng của hai người mà trình diễn trên phương diện chạy trốn thì không ai sánh được, vì thế họ mới sống sót được tới bây giờ.

Không biết tại sao con gián vương cứ đuổi theo cọn họ? Trong đôi mắt Vương Phi Hùng lóe lên một tia khó hiểu.

"Những con gián kia sao lại đột nhiên biến mất?" Tô Tuệ Dung lại hỏi, về phần con gián vương kia do Linh Úc giết, Tô Tuệ Dung cũng không dại mà nói ra, hệ tinh thần chính là tấm bài ẩn của hai người.

"Chúng tôi không biết." Ba người đàn ông nhìn nhau, người nói chuyện lúc trước lại cười khổ nói tiếp: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Con gián vương đó đột nhiên chết, những con gián kia tựa như điên cuồng chạy về một hướng, chúng tôi chỉ để ý chạy lên phía trước không biết sao không có con gián nào đuổi theo."
"Mấy người cũng không biết bọn chúng sao lại xuất hiện sao?" Tô Tuệ Dung kì quái nhìn bọn họ.

"Không biết, chúng tôi đều nghỉ ngơi trong phòng.

Là người gác đêm phát hiện." Người nọ tiếp tục nói.

Tô Tuệ Dung nhìn Lam Linh Úc, luôn cảm giác bọn họ không nói thật, nhưng nhìn vẻ mặt của họ không có vẻ nói dốc, "Nếu đàn gián đã lui, cũng không xuất hiện nữa đâu, ba người trước cứ nghỉ ngơi tại đây.

Chờ trời sáng thì rời đi."
Ba người không nói gì nữa, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc lên tầng, đem chăn chiếu đưa của chủ nhân căn nhà này cho bọn họ: "Bây giờ khá lạnh, cái này cho mấy người, đều là đồ cũ của căn nhà này, không ngại bẩn thì mấy người dùng tạm đi."
Ba người rất lễ phép nói cảm ơn, cầm lấy đồ.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc lên tầng, khóa kỹ cửa.

"Linh Úc, cậu cảm thấy bọn họ sao?" Tô Tuệ Dung để Tiêu Dạ từ không gian ra ngoài, nhét vào trong chăn.

Lam Linh Úc lắc đầu: "Không có lời nào là thật, nhưng cụ thể như thế nào còn chưa biết được."
"Vậy chúng ta chú ý là được." Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc vào không gian, bây giờ cũng không ngủ được, hai người lục hai balo, lúc trước lên núi đều giả bộ đeo lên, chưa từng dùng qua.

Bỏ đồ ăn vào, như súc xích các loại, rồi ít thịt, hiện tại gia vị không được dư giả, cho nên không thích hợp lấy ra.


Bây giờ muối trong không gian đều là muối biển, hai người chỉ lấy một chút muối để bên ngoài, biển trong không gian không bị ô nhiễm, muối lấy ra hơi lớn một chút, mùi vị lúc nấu cũng hơi kì lạ một chút, nhưng theo thói quen, hai người cảm thấy bình thường.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Lam Linh Úc thả tinh thần lực ở ngoài cửa, nằm trên giường cùng Tô Tuệ Dung, mơ màng nhắm mắt.

Bầu trời hửng sáng, hai người đồng thời mở mắt.

.

Đam Mỹ Hài
Đầu tiên cất chăn vào không gian, để Tiêu Dạ lăn trên giường mấy vòng, tạo thành vết tích có người ngủ qua.

Đem chăn mỏng cất vào trong balo, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ôm Tiêu Dạ xuống tầng.

Dưới phòng khách, ba người đàn ông đã tỉnh lại, dưới mắt đều là quầng thâm, trong rất mệt mỏi.

"Chào buổi sáng." Ba người nhìn thấy hai người xuống, ánh mắt sáng lên, một người trong đó cất tiếng: "Tôi là Vương Phi Hùng, là dị năng giả hệ phong cấp hai, hai người này là đồng đội cuối cùng của tôi, bọn họ là dị năng giả hệ tốc, cũng là cấp hai.

Cảm ơn hai người chứa chấp chúng tôi."
"Không có gì." Tô Tuệ Dung cười nói: "Chúng tôi cũng không giúp gì được cho mấy anh."
Vương Phi Hùng cười áy náy: "Chúng tôi không còn lương thực, chúng tôi có thể mượn chút thức ăn của hai người được không, chúng tôi nhất định trả lại."
Tô Tuệ Dung gật đầu, "Không sao, đúng lúc chúng tôi muốn chuẩn bị đồ ăn sáng, cùng nhau ăn cũng được."
Phòng bếp trong căn nhà vẫn còn nguyên vẹn, bởi vì nơi này tương đối vắng vẻ cho nên vẫn dùng bếp ga loại cũ, cho nên vẫn có đồ để nấu ăn, Lam Linh Úc kết băng tạo nước, nấu một nồi cháo thịt.

Mùi thơm nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng, quyến rũ ba người đàn ông lại gần, Tiêu Dạ cũng kêu meo meo, quấn quýt lấy chân Tô Tuệ Dung.

"Đây là mèo của hai người sao?" Vương Phi Hùng nói giỡn: "Rất dễ thương, chẳng qua hai người còn có thể nuôi được mèo, xem ra hai người không có ít lương thực nha."
Tô Tuệ Dung nhàn nhạt nhìn ba người: "Tiêu Dạ là biến dị động vật, tự nó giải quyết được đồ ăn của mình."
Vương Phi Hùng ngệt mặt một chút, lúng túng cười: "Là biến dị động vật sao, hai người thật may mắn, có trợ thủ tốt."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không nói gì thêm, chờ cháo được thì tắt bếp, gọi mọi người lên ăn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.