Khi Vu Chiến Nam xông vào cửa, thì nghe thấy một tiếng gào thét vang thấu trời đêm.
Không phải là âm thanh mà hắn quan tâm, vì thế Vu Chiến Nam không hề hoảng loạn như mọi người. Hắn đẩy kẻ đang chắn phía trước ra, bước nhanh vào trong, rồi nhìn thấy một cảnh làm hắn yên tâm.
Yamaguchi Shigeruta, mập như con heo, đang ôm phần thân dưới lăn lộn trên mặt đất, một trong hai gã võ sĩ nhật bản luôn đi theo lão còn bị thương, mặt dường như bị đập vào đâu đó mà bầm tím, hai tên đều tái mặt nhìn Yamaguchi Shigeruta nằm trên mặt đất, muốn đến đỡ lão đứng dậy
Một thanh dao nhỏ mảnh dài sáng lóa mà đỏ tươi… nằm trong một bàn tay mảnh mai trắng nõn.
Thiệu hân đường quần áo không chỉnh, nhưng cũng chỉ lộ ra ngoài cổ áo phần cổ trước trắng mịn, nói chung xem ra vẫn còn nguyên vẹn. Vu Chiến Nam nhẹ nhõm thở ra ở góc độ mà tất cả mọi người đều nhìn không tới…
Người của căn biệt thự đều bị tiếng kêu khóc không mất tiền của Yamaguchi Shigeruta đánh thức, ôm tâm trạng xem náo nhiệt tụ tập trước cửa, muốn tiến vào xem rốt cục có chuyện gì, nhưng đều bị súng binh dụng của Vu Chiến Nam mang tới chặn ở bên ngoài
Trong đó có một người đàn bà trên dưới ba mươi mặc áo ngủ cổ chữ V bằng lụa mỏng trong suốt, tóc dài xõa tung, dưới ánh đèn mơ hồ có thể nhìn thấy hai trái đào chín mọng trước ngực bà ta. Bà ta cứ mặc lộ liễu như thế mà đứng trước mặt mười mấy sĩ binh đang ghìm súng thẳng lưng, vuốt tóc làm dáng nói: “U, đâu ra lắm súng ống thế này, coi chỗ này là chỗ này đấy?”
Diêm Lượng nóng lòng muốn vào xem tình huống ở bên trong, chỉ chán ghét liếc bà ta một cái, rồi cũng xoay người theo Vu Chiến Nam vào phòng
Người đàn bà này chính là bà năm của Yamaguchi Shigeruta, ngày thường thích nhất uốn éo làm dáng dụ dỗ đàn ông, lúc này thấy hai người đàn ông tuấn tú nhất trong đám, nhìn như là nhân vật lớn tiến vào phòng, còn bản thân lại bị chặn ở ngoài, thế là không cam lòng gào lên với sĩ binh đứng trước cửa: “Đây là nhà của tôi, anh để tôi vào, tôi muốn gặp lão gia nhà chúng tôi…”
Còn chưa nói xong, thì lại nghe bên trong có một âm thanh khàn khan vô cùng cuốn hút, không giận mà vẫn oai, nói: “Ai còn lắm chuyện, cứ nổ súng bắn chết”
Binh sĩ trước mặt bà năm thức thời hô lên một tiếng, rồi nâng súng lên trước ngực. Bà năm sợ đến mức hốt hoảng lùi lại. Mấy người đằng sau bà ta cũng không còn dám chen lên nữa. Phòng của Yamaguchi Shigeruta bị binh sĩ của Vu Chiến Nam vây thành nửa vòng tròn, họng súng chĩa ra bên ngoài
Yamaguchi Shigeruta đang rên khóc thì nghe thấy tiếng của Vu Chiến Nam, vật lộn mở mắt ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy ngọn núi vàng chống lưng của lão. Liền há rộng miệng, hất cái tay của võ sĩ bên cạnh đi, tính bò đến chỗ của Vu Chiến Nam. Kêu đến là nát ruột nát gan: “Vu lão đệ hỡi, em đến rồi…”
Vu Chiến Nam đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Yamaguchi Shigeruta gian nan bò lại chỗ mình, gương mặt điển trai góc cạnh sâu xa không có chút biểu tình
Yamaguchi Shigeruta cuối cùng cũng bò đến sát chân của Vu Chiến Nam, giơ tay ôm lấy ống quần của hắn, vẻ mặt thê thảm, giọng điệu tàn nhẫn nói: “Vu lão đệ, em phải báo thù cho vi huynh a, chính là thằng x này, nó muốn làm anh mất giống a…”
Vu Chiến Nam lẳng lặng nghe, tư thế tao nhã từ từ ngồi xổm xuống, thuận theo tay của lão nhìn về hướng Thiệu hân đường ở góc phòng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Yamaguchi Shigeruta đang đầm đìa nước mắt nước mũi: “Người ông nói là cậu ta?”
“Đúng, đúng, chính là cái thằng x đó…”
Yamaguchi Shigeruta còn chưa dứt lời. Gương mặt vốn đang bình tĩnh của Vu Chiến Nam đột nhiên thình lình thay đổi, mặt mày dữ tợn, trong mắt tràn ngập chết chóc. Hắn bóp mạnh hàm dưới của Yamaguchi Shigeruta, gằn từng chữ từng chữ: “Đồ chó Yamaguchi, ai cho ông lá gan dám động vào người của ta!”
Yamaguchi Shigeruta há hốc miệng, đôi mắt hạt đậu trợn tròn, như thể nghe không hiểu Vu Chiến Nam đang nói gì.
“Ta cho ông ăn, cho ông tiêu, cho ông nuôi tình nhân, tất cả đều được. Cho phép ông làm bậy ở địa bàn của ta, cũng là cho thằng cháu Yamaguchi Yutaka của ông mặt mũi. Nhưng nếu muốn động vào người của ta, thì cho dù là Yamaguchi Yutaka, ta cũng sẽ không tha cho hắn!”
Vu Chiến Nam vừa nói, vừa rút khẩu
Desert Eagle tinh xảo bóng bẩy, nhưng lực sát thương cực mạnh khỏi thắt lưng. Họng súng đen ngòm trực tiếp kề sát lên trán của Yamaguchi Yutaka
Yamaguchi Yutaka lúc này đã quên mất kêu khóc, quên mất đau đớn. Xúc cảm lạnh lẽo và cứng rắn giữa trán khiến lão đổ mồ hôi như mưa, ngay cả hít thở cũng quên mất
Vu Chiến Nam giơ họng súng ước chừng khoảng một phút, trong phòng yên tĩnh như thể không còn vật thể sống. Biết Yamaguchi Yutaka rốt cục chịu không nổi mà ngất đi. Vu Chiến Nam mới chậm rãi cất súng lục, nói với hai gã võ sĩ đang thất thần kia: “Nói với Yamaguchi, coi như lão lớn mạng, hôm nay có người xuống một dao thay ta. Nhưng nếu có lần sau, Vu Chiến Nam ta nói lời giữ lời, cho dù phải đuổi đến nhật bản, ta cũng nhất định cho lão chết không toàn thây!”
Đợi mười mấy vệ binh hùng hùng hổ hổ rút khỏi biệt thự. Thê thiếp và đám người làm của Yamaguchi Yutaka mới đổ xô vào, nhìn thấy thân thể mập ú của Yamaguchi Yutaka đã ngất xỉu trên mặt đất, chỗ bụng dưới có một vũng máu, đám đàn bà đều hét ầm lên
Buổi tối đó, biệt thự của Yamaguchi Yutaka đã định không được bình yên, đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài phòng đều chật ních người, Yamaguchi được bác sĩ gia đình kiểm tra sơ qua rồi đưa đi bệnh viện quốc dân.
–
Thiệu Hân Đường ngồi trong xe của Vu Chiến Nam, mắt nhìn chằm chằm sắc đêm âm trầm ngoài cửa sổ, eo lưng thẳng tắp, hơn nửa gương mặt đều ẩn trong bóng tối, chỉ còn cái cằm thon nhỏ căng cứng. Hai tay rút vào trong ống tay áo rộng dính bụi bẩn, mái tóc màu đen nhánh hơi rối, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết
Từ đầu đến cuối, Thiệu Hân Đường có hỏi thì đáp, không nhiều lời lấy một câu, trên gương mặt nhỏ nhắn tuấn tú không chút biểu tình
Vu Chiến Nam theo dõi cậu rất lâu, chờ vật cưng nhỏ mà hắn nuôi nhào vào lòng hắn khóc lóc làm nũng, nhưng hắn phải thất vọng rồi. Hắn trầm mặt nghĩ, đây đâu còn là con hát nhỏ nhu thuận như con mèo nhỏ, mặc hắn xoa nắn lúc lần đầu gặp mặt, càng ở chung, càng phát hiện Thiệu Hân Đường và cái người nông cạn nhát gan, lòng tham không đáy trong tưởng tượng của hắn rất khác biệt. Cậu ta không lúc nào là không điềm tĩnh, có lẽ chút sợ hãi nghe lời kia cũng không phải xuất phát từ thật lòng. Chính người như vậy, lại khiến Vu Chiến Nam càng thêm bối rối, cũng càng thêm động lòng…
Vu Chiến Nam thở dài một hơi, cách một lớp vải áo, đặt tay lên tay của Thiệu Hân đường, rồi siết nhẹ lòng bàn tay…
“Em quá nóng nảy rồi” Giọng nói trầm thấp của Vu Chiến Nam vang lên trong thùng xe.
Vu Chiến Nam cảm giác bàn tay lạnh lẽo trong tay mình khẽ run lên một chút. Thiệu Hân Đường nghiêng đầu nhìn hắn, sắc mặt hơi biến, sau đó từ từ hạ mí mắt xuống, giọng nói khẽ mà lạnh lùng, nói: “Tôi không biết ông ta là người mà ông bảo hộ”
“Nói gì vậy!” Vu Chiến Nam thấy cậu hiểu lầm ý của mình, cho rằng mình đang trách cậu ta, nên không khỏi nâng cao âm lượng: “Ta không trách em, lão dám làm thế, em giết lão ngàn lần vạn lần ta còn thấy chưa hả giận. Nhưng em có biết nếu hôm nay ta không biết tin, em làm vậy sẽ có hậu quả gì không? Ta sợ là sẽ không nhìn thấy em nữa…”
Vu Chiến Nam nói đến đây, bàn tay nắm tay của Thiệu Hân Đường càng siết chặt, như thể vẫn còn sợ hãi.