Trọng Sinh Để Đến Bên Anh

Chương 112: Quay Lại Kiếp Trước 1





Ầm ! Ầm !
Tiếng sấm chớp đùng đùng vang lên, Hứa Giai Kì bị doạ sợ, hai mắt nhắm chặt lại .
Cô không hiể tại sao mình lại ở đây nữa ! Rõ ràng hồi tối cô còn đang nằm bên cạnh Lục Hạo Thiên nhưng hiện tại lại đang đứng ở một ngôi biệt thự nào đó.

Nơi này tăm tối một cách đáng sợ .
Hơn nữa , chân của cô không hề chạm đất, ngưởi cứ bay lơ lửng trên không.

Tay cô không hề chạm được vào thứ gì cả, tay cô xuyên qua tất cả mọi thứ.

Chuyện này là sao chứ ? Cô không hiểu ! Không lẽ thời hạn làm người của cô đã hết rồi sao ?
–" Lão đại, bọn chúng đang ở bên trong ! "
Khi vẫn còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình thì một giọng nói truyền tới tai cô.

Giọng nói đó là của Tử Duệ ! Lão đại ? Lão đại mà Tử Duệ nói là ai ?!
Hứa Giai Kì quay lại phía sau, cô lập tức sững người, toàn thân bỗng run rẩy.


Lục Hạo Thiên đang tiến tới gần chỗ của cô rồi ! Nhìn anh dường như chỉ có một chữ hận mà thôi, ánh mắt của anh rất đáng sợ.

Người cũng gầy đi không ít rồi !
Thấy anh tiến đến, cô ra sức gọi tên anh nhưng có gọi to bao nhiêu đi chăng nữa anh cũng không nghe thấy.

Mà Lục Hạo Thiên ...vừa đi xuyên qua người cô rồi ?!
Cô không kìm nén được nữa, nước mắt rơi xuống, cô liên tục kêu gào.

Sao anh lại không nhìn thấy cô chứ ? Cảm giác tuyệt vọng dâng trào !
Đúng rồi ! Giờ cô đâu có khác một con ma chút nào ! À, không phải ! Chính xác cô là ma chứ không phải trông giống nữa !
Không hiểu sao lúc này cơ thể cô tự động di chuyển, di theo sát Lục Hạo Thiên vào ngôi biệt thự tăm tối đó.

Sau một lúc, cuối cùng cũng đến điểm dừng chân.

Cô cùng với Lục Hạo Thiên và Tử Duệ vào một căn phòng với ánh sáng đỏ đáng sợ.

Bên trong có rất nhièu người cao lớn đang đứng ngay ngắn một bên.

Cô có thể dễ dàng nhận thấy sáu người vệ sị bảo vệ cô suốt hai năm trời khi còn ở Anh cũng đang đứng ngay tại đây .
Lục Hạo Thiên ngồi xuống một chiếc ghế ở giữa phòng, ánh mắt hằn đầy tia máu, còn đáng sợ hơn hồi nãy nữa !
–" Lôi bọn chúng ra đây ! " Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên làm cô run rẩy.

Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ đáng sợ này của anh.

So với lúc anh nhìn thấy cô ôm Đông Nhi còn đáng sợ hơn gấp chục lần .
Lời nói của anh vừa phát ra ngay lập tức hai người một nam, một nữ, toàn thân rũ rượi bị quăng ra.


Hứa Giai Kì nhìn bộ dạng thê thảm của bọn bọ liền giật mình.

Hai người này chính là Ngô Khải Phong và Hạ Lăng Tuyết !
Lục Hạo Thiên muốn làn gì bọn họ vậy chứ ?
Không khí trong căn phòng chợt thay đổi.

Cô cảm nhận được mùi sát khí bay khắp phòng.

Gương mặt ai cũng vô cùng đáng sợ.

Ngay cả Tử Duệ người luôn bị Lục Hạo Thiên sai làm hết việc này tới việc khác nhưng chỉ bày ra bộ mặt thống khổ, đưa ánh mắt đáng thuơng nhìn cô cầu cứu hay là sáu người vệ sĩ hoà đồng, vui tính kia của cô cũng có vẻ mặt đầy căm hận.

Nhìn bọn chúng như muốn ăn tươi nuốt sống, băm thành trăm mảnh .
Bỗng nhiên cô thấy Tử Duệ dưa cho Lục Hạo Thiên một cây roi.

Nó dài giống như một sợi dây thừng nhưng xung quanh còn có rất nhiều gai nhọn, nhìn có chút giống với sắt !
Lục Hạo Thiên dùng cây roi đó đánh một phát lên người bọn chúng .
Hạ Lăng Tuyết và Ngô Khải Phong kêu gào lên đau đớn, máu tươi từ vết thương chảy ra từ màu đỏ dần trở nên đậm hơn và biến thành một màu đen .

Cây roi mà Lục Hạo Thiên cầm có độc ?!
Lúc này cô dường như chỉ quan tâm đến việc anh đang cầm một cây roi độc trên tay, lỡ chẳng may bị mấy chiếc gai nhọn kia chọc trúng thì Lục Hạo Thiên sẽ bị thương mất ! Hơn nữa còn là bị trúng độc !
–" Ngô Khải Phong ! Hạ Lăng Tuyết ! Đã rất nhiều lần tao bỏ qua cho bọn mày vì Giai Kì vậy mà bọn mày còn không biết ơn cô ấy ! Hại gia đình của người bạn chí cốt của tao chết oan uổng, hại người con gái tao yêu chết một cách đau đớn ! " Lục Hạo Thiên cay nghiệt nói ra từng lời
Chính câu nói này của anh khiến tất cả mọi người đều rơi vào trầm lặng nhưng sự hận thù trong đôi mắt lại ngày càng tăng cao.

Vì lão nhị của bọn họ tức Hứa Gia Lâm đã chết rồi !
Theo điều tra thì chính hai tên này là người đã đẩy lão nhị của bọn họ và ba mẹ của lão nhị đi vào con đương chết.

Bọn chúng còn nhẫn tâm giết chết người em gái duy nhất của lão nhị, giết chết người con gái mà lão đại của họ yêu ! Hỏi làm sao họ không hận chúng cơ chứ !
Còn Hứa Giai Kì bây giờ mới nhận ra, cô quay lại kiếp trước rồi.

Có lẽ ở nơi này cô cũng đã chết lâu rồi !
–" Giờ Giai Kì chết rồi ! Cô ấy chết rồi ! Để tao xem ai còn bảo vệ chúng mày được nữa ! " Lục Hạo Thiên cười điên dại, vừa nói vừa đánh vào người bọn chúng .
Mà Ngô Khải Phong và Hạ Lăng Tuyết bây giờ dù có đau đớn đến mức nào cũng không còn sức mà kêu lớn được nữa, chỉ có thể thều thào xin tha mạng ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.