Trọng Sinh Để Đến Bên Anh

Chương 117: Một Mình Anh Ở Với Em Còn Chưa Đủ Hay Sao





–" Giãn cơ mặt ra đi nào ! Cứ như vậy sẽ doạ người khác chạy mất hết đó ! " Hứa Giai Kì đưa tay lên xoa xoa mặt của Lục Hạo Thiên
–" Em sợ ? " Lục Hạo Thiên nhíu mày hỏi
–" Đâu có ! Em không sợ, chỉ muốn anh cười lên nhiều chút thôi.

Anh cứ cau có, cả ngày khó chiụ như vậy nếp nhăn sẽ xuất hiện đó ! Mắt cũng thâm đen hết rồi đây này, có phải là không chịu đi ngủ sớm đúng không ? "
–" Anh không sao hết ! Mau ăn đi rồi nghỉ ngơi ! " Lục Hạo Thiên lấy cháo ra một chiếc bát nhỏ, dùng một chiếc thìa xinh xinh đút cháo cho cô
–" Từ sau đừng ở gần với mấy tên con trai khác ! Ít nhất cách hai mét mới được nói chuyện ! "
–" Khụ ! Anh ghen à ?! " Hứa Giai Kì ho một tiếng, cười cười rồi nói.


Lục Hạo Thiên của cô đáng yêu chết mất .
–" Đúng vậy ! Anh sẽ ghen, vậy nên đừng nói chuyện với người nào khác giới ngoài anh có được không ? " Anh nhìn cô, nở một nụ cười thật ấm áp
–" Haha ! Nếu vậy ngay cả ba và anh hai em cũng không được nói chuyện hay sao ? "
–" Vậy thì trừ người thân ra em không được nói chuyện với ai khác đâu đấy ! "
Hứa Giai Kì gật đầu lia lịa .
....
Sau một vài phút im lặng, Hứa Giai Kì kéo kéo tay áo của anh, ánh mắt long lanh nhìn Lục Hạo Thiên như muốn cầu xin gì đó .
–" Hạo Thiên, em muốn nuôi thú cưng ! "
–" Thú cưng để làm gì ? Một mình anh ở với em còn không đủ hay sao ? " Lục Hạo Thiên bỗng dưng khó chịu nói, anh chỉ lo một ngày khi cô có một con pet rồi thì tâm trí sẽ để hết chỗ của nó, còn anh bị vứt qua một góc không thương tiếc .
–" Mùa đông sắp đến rồi, em muốn có con gì đó ôm ôm cho ấm ! Hạo Thiên, mua cho em đi nha ! " Hứa Giai Kì chớp chớp mắt, môi nhỏ chu lên rất dễ thương
–" Em chỉ cần ôm anh là đủ ấm rồi ! "
–" Không chịu ! Em muốn có một con pet siêu lớn, siêu dữ để bảo vệ em cơ ! Cũng không phải con vật gì khó tìm ! Em chỉ muốn...!một con hổ trắng thôi ! "
–" Không được ! Ai đầu độc cho em cái suy nghĩ đấy hả ? Hổ rất nguy hiểm ! Em thấy có ai muốn nuôi hổ làm thú cưng giống em chưa ?! " Nghe cô nói xong, Lục Hạo Thiên lại càng quyết liệt phản đối.

Hổ là động vật ăn thịt, chúng không hề hiền lành chút nào.

Không may bị nó căn một cái thôi cũng có thể mất mạng như chơi !
–" Em muốn hổ cơ ! Hồi trước xem trên mạng thấy mấy chú hổ đó rất dễ thương mà ! Hơn nữa còn có màu trắng giống như mấy cục bông vậy ! Em muốn có một con như vậy nhưng phải là con đã trưởng thành cơ, bé quá ôm sẽ không ấm ! " Hứa Giai Kì ngây ngô nói.


Cô đang muốn Lục Hạo Thiên giao nộp tiểu Bạch khả ái ra cho cô !
–" Nuôi hổ là vi phậm pháp luật, sẽ bị bắt vô tù đó biết không hả ? " Lục Hạo Thiên đưa tay lên vén tóc cho cô " Hay là chọn một con cún con về có được không ?" Không muốn cô phải buồn, Lục Hạo Thiên đành thoả hiệp với cô .
–" Anh sẽ không bao giờ để em bị cảnh sát bắt đi đâu ! Vậy nên em vẫn muốn hổ cơ, không muốn con vật khác đâu ! Lục Hạo Thiên, anh tìm cho em đi mà, em muốn nuôi!" Hứa Giai Kì ôm lấy thắt lưng anh nũng nịu nói
( Lược bỏ vài trăm từ mà Hứa Giai Kì dùng để thuyết phục Lục Hạo Thiên )
Cuối cùng thì Lục Hạo Thiên cũng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Hứa Giai Kì vui vẻ hôn lên môi của anh một cái rồi ôm chặt lấy anh nhắm mắt lại dần dần tiến sau vào trong giấc ngủ.

Hiện giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh của tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe lời cô, một cục bông ấm áp lúc nào cũng bên cạnh sưởi ấm cho cô.

Có nó rồi cô cũng sẽ có cảm giác Lục Hạo Thiên đang ở bên cạnh mình .

Lục Hạo Thiên nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Anh đưa tay ấn vào thái dương, lỡ hứa sẽ tìm một con hổ tới làm thú cưng cho cô rồi ! Giờ anh biết đi đâu tìm đây chứ ?! Nếu là hổ thường thì anh có thể đem tới cho cô nhưng mà cô lại muốn muốn một con bạch hổ ! Loài này vừa khó kiếm lại vừa khó nuôi, khó dạy bảo !
Khoan đã ! Tiểu bạch hổ ?!
Trong đầu Lục Hạo Thiên bỗng xuất hiện hình ảnh của tiểu Bạch, chú hổ to lớn được anh nuôi dưỡng từ thủa tấm bé .
Mặc dù tiểu Bạch đứng là có " hơi " dữ tợn một chút nhưng nó không dám làm càn trước mặt anh.

Với lại nó còn rất nghe lời, không có lệnh của anh sẽ không tự ý làm hại đến người khác ( ngoài mấy người tiểu Bạch thấy ngứa mắt )
Thôi thì anh cũng đành phải lấy tiểu Bạch ở nhà ra làm vật hi sinh để đổi lấy niềm vui cho Giai Kì vậy ! Đây chính là vinh hạnh của nó !



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.