Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 1)

Chương 87: Thành - dao ngoại truyện (4)\n( trừng phạt )





\*\*\*

Phòng Hồi Sức Đặc Biệt.

Trên giường, Mạc Dao khẽ tỉnh dậy. Bụng cô vẫn còn hơi đau. Cô nhăn mày, đưa hai tay chống xuống giường để ngồi dậy. Mình đang ở đâu đây? Còn đang ngơ ngác chưa biết làm thế nào chợt nghe tiếng mở cửa.

Là Hách Liên Thành, anh vừa đi mua cháo cho cô. Thấy vợ ngồi dậy, anh vội vàng đặt tô cháo nóng hổi xuống bàn rồi nói :

"Tiểu Dao, em mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, em đang có thai đấy biết không?"

Oành! Một tiếng nổ vang trong đầu Mạc Dao. Cả người cô ngây ra nhìn Hách Liên Thành.

"Có Thai? Cô có con với anh, hai vợ chồng cô có em bé rồi? " Mạc Dao tròn mắt, miệng không thốt nên lời..


"Liên Thành...em..em..nước mắt cô trào ra đầy hạnh phúc.. Em làm mẹ rồi sao? Chúng ta có con rồi phải không? "

Hách Liên Thành ôm Mạc Dao vào lòng, anh gật đầu rồi khóc cùng vợ mình. Hai vợ chồng ôm nhau mà khóc.

Một lúc sau, Mạc Dao nín khóc, Hách Liên Thành đút cháo cho Mạc Dao. Vừa múc cháo anh vừa hỏi cô :

"Tiểu Dao, mọi chuyện là thế nào? Sao Mạnh Nhi cô ta lại đẩy ngã em. Mau kể lại hết cho anh nghe."

Mạc Dao vừa ăn cháo, vừa kể cho Hách Liên Thành nghe tất cả mọi chuyện. Sau khi nghe vợ mình kể lại, Hách Liên Thành lại thấy sôi máu lên.

Thật không ngờ, ả Mạnh Nhi kia gan thật lớn, chỉ chậm một chút thôi, thì anh đã mất cả vợ lẫn con. Cả bà cô Hách Liên Thủy đáng chết kia, bọn họ thật chưa biết đến sự trừng phạt của anh mà. Cả gan dám đụng vào vợ của anh, đúng là chán sống rồi. Lần này anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa.

Hách Liên Thành ôm vợ mình vào ngực, sau đó dặn dò cô. " Tiểu Dao, em ở lại đây với mẹ, tĩnh dưỡng cho khỏe, hiện tại thai rất yếu, em cần nghỉ ngơi thật nhiều. Bây giờ anh có chuyện cần giải quyết, anh làm xong sẽ quay lại với mẹ con em."

" Ừm," Mạc Dao cười rồi gật đầu. Chỉ cần là anh nói thì chuyện gì cô cũng đồng ý. Hách Liên Thành xoa đầu vợ rồi rời đi. Mạc Dao nhìn theo bóng anh, cô khẽ mỉm cười, cuối cùng hai người cũng có được tiểu bảo bối cho riêng họ rồi.

\*\*\*

Biệt Thự Hách Gia.

Hách Liên Thành vừa gọi điện cho Tống Minh xong, anh liền ngồi trên ghế chờ kết quả từ Tống Minh.

Khoảng 20 phút sau, quả nhiên thấy Tống Minh tới. Hai tên đàn e phía sau lôi theo hai người phụ nữ, không phải Hách Liên Thủy và Mạnh Nhi thì còn là ai. Cả hai người sau khi gây chuyện với Mạc Dao thì vô cùng sợ hãi khi bị Hách Liên Thành đe dọa.

Hách Liên Thủy và Mạnh Nhi được kéo đến trước mặt Hách Liên Thành. Hai người vừa nhìn thấy anh, liền sợ hãi run rẩy, nhất là Mạnh Nhi cô ta không dám nhì vào mắt anh.


Hách Liên Thành nhìn hai con người quỳ trước mặt anh. Giọng anh lạnh lẽo vang lên :

" Hai người chắc cũng biết tại sao lại ở đây rồi đúng không? "

Mạnh Nhi vừa nghe Hách Liên Thành hỏi, cô ta lập tức phản ứng.

" Anh Liên Thành không phải em, em không cố tình đẩy Mạc Dao đâu, là cô ấy tự ngã, tự ngã mà thôi."

" Ồ! Không phải cô sao?" Hách Liên Thành cười khẩy, "Mạnh Nhi, gan cô cũng lớn nhỉ, ngay cả vợ tôi cô cũng dám đụng vào, còn làm con của tôi suýt mất mạng. Cô nói xem, tôi nên xử cô thế nào nhỉ.?"

" Cái gì? Mạc Dao vậy mà có con với anh Liên Thành rồi, Mạnh Nhi nghiến răng tức giận trong lòng thầm chửi rủa Mạc Dao. "Cô ta lập tức hét lên,

"Hách Liên Thành, anh đừng hòng làm gì được tôi, con tiện nhân Mạc Dao kia xúc phạm tôi, tôi chưa giết cô ta đã là may rồi, sao cô ta không té chết đi, cả tên nghiệt chủng kia sao không chết theo cô ta luôn đi. Cả hai mẹ con tiện nhân đó đều đáng chết. Đều đáng chết đó.." Mạnh Nhi điên dại mà cười lớn.

Thấy vậy, Hách Liên Thành liền nói với Tống Minh.

"Tống Minh, anh đưa con đàn bà ác độc chua ngoa này cho người của anh xử lí, tốt nhất là cho cô ta im miệng mãi mãi.." đoạn anh phất tay bảo Tống Minh kéo Mạnh Nhi đi.

Mạnh Nhi bị hai thuộc hạ của Tống Minh kéo đi, cô ta dãy dụa gào khóc, rơi vào tay bọn đàn em của anh ta, đời coi như kết thúc. Sống còn không bằng chết. Tiếng gào khóc của Mạnh Nhi nhỏ dần rồi im bặt, trong sảnh chính chỉ còn lại Hách Liên Thành Và Hách Liên Thủy.

Lúc này, Hách Liên Thủy mới dám ngẩng mặt lên nhìn Hách Liên Thành cháu trai ruột của bà ta. Thế nhưng, lại nhận được một sự chán ghét lẫn khinh bỉ của anh.

Bà ta vội vàng cầu xin cháu trai của mình.

"Liên Thành, là cô sai rồi, cô không nên hùa theo Mạnh Nhi để hại Mạc Dao, xin con đừng đuổi cô ra khỏi Hách Gia."

Nhìn Hách Liên Thủy cầu xin mình, Hách Liên Thành càng thêm chán ghét, "tại sao anh lại có một người cô ruột như vậy chứ? Mạc Dao là vợ anh, là cháu dâu của bà ta, vậy mà bà ta thà bắt tay với người ngoài để hại cháu dâu của mình cũng không thèm nghĩ đến đứa cháu ruột là anh."


Hách Liên Thành nghiêm túc mà nói với Hách Liên Thủy :

"Cô út, bây giờ cô mới biết lỗi, còn kịp sao? Tôi đã từng nói với bà, đừng động đến Mạc Dao. Vậy mà hết năm lần bảy lượt bà cứ đụng vào cô ấy. Tôi sẽ không cho bà một cơ hội nào nữa. Cả nhà bà biến khỏi Hách Gia đi. Hách Gia không có chỗ cho những con người so đo tính toán và khônh hiểu chuyện như bà."

Nghe Hách Liên Thành nói xong, Hách Liên Thủy hét rầm lên :

"Hách Liên Thành, mày là một thằng bất hiếu, ngay cả cô ruột mày cũng đuổi, cha mày ông ấy sẽ không để yên cho mày đâu. Tao sẽ nói với anh ấy rằng mày dám đuổi tao ra khỏi Hách Gia."

Hahaha..Hách Liên Thành cười phá lên, anh lạnh lùng nhìn Hác Liên Thủy, giọng đầy khinh bỉ :

"Cô út à, cô đừng lôi ông ấy ra để dọa tôi. Chuyệ hôm nay, chính cha đã đồng ý với tôi. Bà nghĩ giữa cháu nội bảo bối và cô em gái vô tích sự như bà, cha tôi sẽ chọn ai hả? Mau cuốn xéo khỏi Hách Gia trước khi tôi mất đi kiên nhẫn. Bằng không, ngay cả cái mạng già của bà cũng không có để cuốn xéo đi đâu."

Hác Liên Thành nói xong, anh liền rời đi. Mặc cho Hách Liên Thủy ngồi trơ ra đó. Người như vậy, nếu nhìn chỉ thôi, cũng khiến anh buồn nôn.

Sau khi Hách Liên Thành đi rồi, Hách Liên Thủy vẫn còn sợ hãi, bà ta thầm than :

"Xong rồi, thật sự đã hết rồi. Cuộc sống sau này thật sự hết rồi.." Bà ta khóc nức nở, nhưng chẳng ai rảnh rỗi mà quan tâm đến bà ta nữa. Những ngày tháng sau này của bà ta chắc chắn không còn như trước đây nữa..







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.