Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)

Chương 12: Vị Hôn Thê Của Anh





Buổi trưa.
CRN.

Tập Đoàn Lục Thị.
Trong Văn Phòng của Chủ Tịch, Lục Minh Tử Duệ đang nói chuyện với con trai Lục Minh Tử Thiên qua cuộc gọi video.

Nét mặt đầy vui vẻ, có lẽ là nhận tin vui từ con trai ông thì phải.
Nhìn con trai qua màn hình máy tính, ông dịu giọng hỏi :
"Tử Thiên, bên đó vẫn tốt hả con? Bao lâu nữa thì con về Hải Thành, cha mẹ và ông bà nội rất nhớ con."
"Vâng, rất tốt ạ, con đã hoàn thành tất cả các khóa học rồi, con đang được thực tập tại một công ty có danh tiếng ở Mĩ." Lục Minh Tử Thiên khẽ cười với cha mình mà đáp.
"Vậy, khi nào thì con sẽ về?" Lục Minh Tử Duệ lại hỏi một lần nữa.
Tử Thiên nhìn cha rồi nói : "Nếu nhanh, giáng sinh này con sẽ về, muộn hơn thì mùa hè năm sau mới trở lại."
Lục Minh Tử Duệ nghe con trai nói xong, ông có chút buồn, nhưng nén lại trong lòng, ông không muốn con trai mình lo lắng, đành nói lảng sang chuyện khác.
"Tử Thiên, làm tốt mọi thứ nha con, cha con thực mệt rồi, ta cần con về để tiếp quản Lục Thị.


Vậy chừng nào con về, thì báo cho ta nhé."
Lục Minh Tử Thiên gật đầu.

Sau đó liền viện lý do bận công việc rồi cúp máy.

Hai mươi năm, anh chưa một lần gặp lại người thân trong gia đình.

Trong lòng vô cùng nhớ nhung, nhưng đành để vào sâu trong tim.

Anh nhớ ông bà nội, nhớ cha mẹ, nhớ cả hai cô em gái, và nhớ một người nữa, đó là cô bé mặc chiếc đầm công chúa màu trắng tuyết năm sưa và lời ước hẹn của anh và cô lúc đó.

"Hách Liên Mạc Hân không biết bây giờ em thế nào rồi?"
Bao nhiêu năm qua, Anh cố gắng học tập, lao đầu học mọi thứ, từ học văn hóa, tất cả các chuyên ngành quản trị, kinh doanh, kể cả thể thao, võ thuật, cho đến kĩ thuật bắn súng, ngay cả thứ nhỏ đơn giản nhất là học nấu ăn, anh cũng không bỏ qua....chỉ cần là thời gian rảnh, anh đều sẽ giành hết vào việc học tập, tất cả đều được anh hoàn thành đến mức xuất sắc.
Lục Minh Tử Thiên, anh là người thừa kế duy nhất của gia tộc Lục Minh, là niềm tự hào của ông bà nội và cha mẹ anh, vậy nên từ khi đến Mĩ, từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, anh đều hoàn thành tất cả mọi thứ tốt nhất, hoàn hảo nhất có thể.
Để khi anh trở lại Hải Thành, Gia tộc, và gia đình của anh sẽ vô cùng hãnh diện vì họ có một người cháu, người con và một người anh trai tài giỏi xuất chúng.

Và anh còn có thể hiên ngang mà đứng bên cạnh Hách Liên Mạc Hân, vị hôn thê của anh.
Bên này, Sau khi con trai ngắt cuộc gọi, Lục Minh Tử Duệ ngồi thừ ra, ông rơi vào trầm tư,
"Năm đó khi giao phó đứa con trai duy nhất của mình cho cha nuôi của ông là Giáo Sư Jason, ông đã quyết định và suy nghĩ rất lâu.
Lúc ấy, thằng bé mới chỉ 5 tuổi mà thôi, làm cha nó, ông làm sao lại không lo lắng cho được cơ chứ.

Ông thực tâm không muốn cho con đi, nhưng không ngờ, con trai ông, nó lại đồng ý chuyện này, chỉ mới năm tuổi mà thôi, nhưng ý thức về trách nhiệm của nó lại vô cùng lớn.
Bây giờ, đã được 20 năm, con trai ông trưởng thành rồi, ông thật mong rằng con ông sẽ về sớm."
"Chủ Tịch, bên phía Hách Thị, có cô Mạc Hân đến thăm, ngài có muốn gặp không? Thư kí ở bên ngoài thông báo."
Nghe tiếng thư kí, Lục Minh Tử Duệ thoát ra khỏi suy nghĩ.

Ông khẽ lau đi nước mắt đang hoen ở mi.


Rồi nghiêm giọng đáp lại :
"Được, để con bé vào đi, ta cũng đang định tìm nó."
"Vâng, thưa chủ tịch." Thư kí trả lời rồi rời đi.
Bên dưới sảnh, Hách Liên Mạc Hân và An Mạt đang ngồi ở ghế để chờ thư kí quay lại.

Vì đang là giờ nghỉ trưa, nên xung quanh có rất nhiều nhân viên đi qua đi lại, kẻ tới người lui, ai cũng phải chú ý đến hai cô gái xinh đẹp.
An Mạt tuy là thư kí nhưng vì ở cùng Hách Liên Mạc Hân, được ưu ái hơn các nhân viên khác một chút, cô bé được diện trang phục theo sở thích của mình mà không cần phải mặc âu phục.

Vậy nên, nhìn An Mạt và Hách Liên Mạc Hân giống như hai chị em vậy.
Lúc này, thư kí của Lục Minh Tử Duệ cũng vừa xuống tới, anh lịch sự nói :
"Cô Mạc Hân, chủ tịch đồng ý gặp cô rồi, hiện tại có thể lên văn phòng để gặp ông ấy.

"
"Vâng, cảm ơn anh," Hách Liên Mạc Hân cũng lịch sự đáp lại.

Sau đó đứng lên đi theo thư kí, An Mạt cũng đi theo sau.
Sau khi ba người cùng vào thang máy xong, bên ngoài sảnh bây giờ mới xôn xao thật sự.
"Cô ấy là ai nhỉ? Sao lại được thư kí của chủ tịch đích thân xuống mời.

Lại còn được đi thang máy dành cho cấp cao của công ty chúng ta? Một người phụ nữ lên tiếng thắc mắc.

"Ầy, cậu không biết thật à, coi thái độ của cậu thư kia thì liền biết cô bé đó là ai, không thấy cậu ta gọi cô ấy là cô Mạc Hân sao, chính là Hách Liên Mạc Hân, Tổng giám đốc của công ty HNB, con gái của chủ tịch tập đoàn Hách Thị, Hách Liên Thành đó." Người này trả lời bạn mình bằng giọng quả quyết.
Nghe bạn mình nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, người phụ nữ kia liền reo lên,
"Đúng rồi ha, tôi nhớ ra rồi, cô bé đó chính là con dâu tương lai của chủ tịch đó, nghe nói, Lục Gia và Hách Gia, hai nhà đã định hôn ước từ nhỏ cho con trai và con gái của họ.

Thảo nào mà cô ấy lại được thoải mái ra vào công ty chúng ta như vậy."
Cả hai đều bàn luận sôi nổi, tất cả những lời đó đã được Lâm Tuyết Liên, em gái của Lâm Tuyết Anh nghe hết không sót một chữ.
Lâm Tuyết Liên là con gái thứ hai nhà họ Lâm, vì công ty Lục Thị nổi tiếng lớn mạnh nhất Hải Thành, nên cô ta mới vào đây để xin làm việc.

Mục đích chỉ muốn nhìn thấy Tổng giám đốc mới của Lục Thị, con trai của chủ tịch chính là Lục Minh Tử Thiên.

Vậy nhưng vào đây làm cả mấy tháng rồi, căn bản chẳng nhìn thấy anh, hôm nay lại được nghe tin vị hôn thê của anh đến tham quan công ty, cô ta hụt hẫng, có chút căm ghét trong lòng, anh vậy mà có vị hôn thê rồi, vậy cô ta còn cơ hội không?
Khẽ siết chặt cây viết trong tay, cô ta tự nhủ, "vị hôn thê thì đã sao? Hôn ước từ nhỏ thì thế nào? Chẳng qua, cũng chỉ có vậy, thời buổi này, đàn ông ai cũng như nhau, có mới sẽ quên cũ, cô ta không tin, với nhan sắc không thua kém gì cái cô Hách Liên gì đó..nhất định, Lục Minh Tử Thiên cũng sẽ phải lòng cô ta mà thôi.."
Nghĩ vậy, Lâm Tuyết Liên cười lạnh nói thầm :
"Lục Minh Tử Thiên, tôi sẽ đợi cho đến khi nào thấy anh, theo đuổi anh cho bằng được, để xem, vị hôn thê của anh ở trong lòng anh có bao nhiêu phân lượng.."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.